Dù có mức thu nhập là con số mơ ước của nhiều người, nhưng Ngọc
Quyên chỉ được mẹ phát tiền tiêu mỗi ngày 1 triệu đồng và để dành cho cô “tậu”
nhà bạc tỷ.
Mỗi ngày được mẹ
cho 1 triệu đồng tiêu vặt
Cuộc sống của
Đào Thị sau khi đóng “Mỹ nhân kế” có thay đổi nhiều không?
Sau khi phim đóng
máy, tôi lại trở về guồng quay cũ, lại như con xoay (cười).
Trải qua 6
tháng đóng phim, chị thu nhận được những gì so với khi làm người mẫu?
Giữa lúc scandal
vây kín, đi sự kiện nào cũng bị soi như trong tâm bão, may mắn là tôi được vào
phim của bác Dũng (Mỹ nhân kế). Tôi không được bù đắp về tiền nhưng có quãng
thời gian “lặn” cần thiết.
Lúc phim kết thúc
về Sài Gòn, bác Đãng, bác Dũng và chị Thanh Hằng rủ đi cà phê hỏi: “Tại sao
hình ảnh Quyên trên báo và ngoài đời khác nhau vậy?”. Chị Hằng cho tôi lời
khuyên nên xuất hiện thế nào, kể cả cách trang điểm. Bây giờ hình như tôi đã
nhẹ nhàng hơn, không phải lúc nào xuất hiện cũng như lên sàn diễn.
Là một ngôi
sao có mức cát-xê rất cao, vì sao chị vẫn đi taxi thay vì tự lái xe hơi như
nhiều người đẹp khác?
Tôi mới dốc hết
tiền mua nhà và tính tôi muốn mọi thứ từ từ. Cái gì có ngay tôi sợ không chắc
chắn là của mình. Tôi thích thú với những món đồ mình sắm, mua nhà xong tôi tự
hào lắm (cười).
Nghe nói đây
là căn nhà thứ hai chị sở hữu tại Sài Gòn?
Tôi nhờ mẹ đó.
Nếu một mình, chắc giờ tôi chẳng có gì. Mẹ là người chắt chiu, giữ tiền hộ tôi,
mỗi ngày con gái đi làm lại phát cho ít tiền tiêu. Bây giờ mỗi ngày 1 triệu
đồng, hồi xưa mẹ cho có 500.000 đồng. Nhiều khi tôi xấu hổ vì bị quê độ với bạn
bè. Vì thế, có lần tôi giận mẹ luôn (cười).
Nghĩa là một
tháng tiền tiêu vặt lên tới 30 triệu đồng, chị phải kiếm được ít nhất gấp 10
lần như thế?
Tôi kiếm được
cũng khá, mỗi tháng 300-500 triệu đồng. Chị Thanh Hằng có lần nói: “Muội thấy
có bao nhiêu người sống được bằng nghề đâu, vì vậy muội phải biết trân trọng
những gì mình có”. Tôi may mắn có nhiều cơ hội nên phải tranh thủ. Bù lại, tôi
không có cơ hội tìm một người chống lưng cho mình.
Làm thế nào để
chị kiếm được số tiền đáng ước mơ ấy?
Đó là tôi chạy cả
chục show mỗi ngày, gặp gì ăn nấy. Về tới nhà, tôi tắm xong lăn ra giường ngủ.
Đó là cuộc sống tôi đã trải qua suốt nhiều năm.
Không phải vì
tung ảnh nude nên chị mới đắt show như thế?
Ngược lại, thời
điểm đó tôi còn không dám đến trường học, làm sao có nhiều show được. Trước đó
trong 1 ngày tôi chạy 9 show nhưng ảnh hưởng scandal làm tôi hụt mất hơn nửa.
May mắn là sau đó tôi có những cánh tay giơ ra giúp đỡ, những người đã lâu
không liên hệ tự dưng xuất hiện. Ngược lại có những người tưởng thân thiết lại
xa lánh.
Nếu muốn, chị
đã có cơ hội để không phải chạy đến chục show mỗi ngày vẫn có tiền dễ dàng sau
scandal nhạy cảm. Vì sao chị không chọn cách đó?
Tôi làm mẫu gần
10 năm nhưng chưa bao giờ gặp lời nào khiếm nhã. Sau bộ ảnh nude, có nhiều đề
nghị kèm theo khoản tiền rất to. Tôi thầm nghĩ đây là con số tôi phải làm vất
vả một thời gian dài mới có được nhưng họ không biết, ảnh đó là do tôi thích
nên đưa lên, không vì mục đích chào mời.
Còn tôi vẫn vậy,
vẫn là người sĩ diện nên không có tật đi xin tiền người khác. Giả sử tôi phải
xin ai đó tôi ngượng lắm, cái gì họ cho mình là phải trả lại. Tôi nghĩ nếu mình
đi lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai, ba. Ngoài ra, tính tôi cũng sòng
phẳng nữa.
Bây giờ có
trong tay nhiều thứ người khác mơ ước, có bao giờ chị tiếc là mình đã nghỉ học
quá sớm (từ trung học) khiến con đường học vấn bị dở dang?
Đó là số phận nên
tôi không tiếc. Biết đâu vì thế tôi may mắn hơn người khác. Tôi không học cao
nhưng lại có nghề kiếm được tiền, có danh vọng. Đôi khi tôi tự hỏi, vóc dáng,
chiều cao, khuôn mặt, tính cách mình đều không hoàn hảo nhưng sao mình lại được
như vậy? Ai cũng nói tôi chơi chiêu trò gì để nổi tiếng. Riêng tôi không biết
tại sao. Tôi thường lý giải, chắc mình có duyên gặp những người sẵn sàng giúp
đỡ đúng thời điểm.
Không có người
quản lý, công việc của chị trước giờ do ai bao quát?
Tôi tự lo, mẹ là
người quản lý tiền. Bên cạnh đó, làm việc gì tôi cũng hỏi ý mẹ.
Tại sao chị
tin vào phán đoán của mẹ, một người không thuộc về thế giới showbiz?
Thực ra trong
công việc riêng, tôi chỉ muốn mẹ là khán giả vì bản thân đã quá mệt nên không
muốn mẹ lo thêm. Còn mẹ luôn muốn những điều tốt nhất cho con, nếu là khán giả
sẽ khách quan hơn, đồng thời là người cùng tôi trải nghiệm nhiều nên hiểu hơn
người khác.
Tôi tự ghi nhớ
công việc trong điện thoại nhưng mẹ luôn có cuốn sổ tay riêng. Ngoài nhắc thời
gian, mẹ còn nhớ và nhắc ngày, giờ đi lấy tiền ở các nơi (cười). Tôi chỉ biết
kiếm tiền, còn sử dụng thế nào do mẹ chỉ cách (cười). Mẹ chính là đồng hồ của
tôi, không có bà, tôi không biết mình có làm được gì không.
Dù công việc bên
ngoài vất vả, nhưng về tới nhà tôi như công chúa. Mở cửa là mẹ hối: “Tắm đi
con, uống đi con, ăn đi con…”. Bà là hậu phương của tôi, chỉ cần tôi ho một
tiếng là băng băng chạy ra ngoài mua thuốc, mua đồ.
Chị luôn là cô
con gái ngoan của mẹ?
Tôi tôn trọng mẹ,
không bao giờ muốn bà buồn vì trước đây tôi đã làm mẹ buồn nhiều. Lúc mới lớn
tôi hư, quậy lắm, đi chơi thâu đêm, vũ trường quán bar như nhiều cô gái trẻ bây
giờ.
Tính tôi không
thích dựa vào ai và nhà cũng không có gốc để… dựa. Tôi chỉ có bác nhưng bác
phải lo cho gia đình riêng. Anh trai tôi không may mắn, được học đại học nhưng
không gặp công việc tốt. Trước khi anh có gia đình, tôi lo cho anh học này học
kia, nhiều người bảo tôi vì sao không kiếm tiền lo cho mình. Khi đó tôi chỉ 20
tuổi, làm ra tiền nhưng không được hưởng những gì mình kiếm được. Tôi nhìn anh
trai đi học, có người yêu và tủi thân tự hỏi, mình là con gái, sao không có
được cuộc sống yên bình như anh? Vì sao mình phải lăn lộn ngoài cuộc sống, phải
lo cho gia đình? Lúc đó tôi vô cùng ích kỷ.
Tôi cãi nhau với
mẹ: “Tại sao lúc nào mẹ cũng bắt con phải nghĩ cho anh, không được nghĩ đến bản
thân. Con cũng mong có xe đẹp, mong có người yêu, sao mẹ lúc nào cũng chỉ lo
cho anh”. Nghĩ thế, tôi đã đòi mẹ để mình tự giữ tiền, không hiểu mẹ giữ tiền
cho mình là chắt chiu công sức đó cho tôi sau này.
Chị đã có giai
đoạn tự giữ tiền, nó như thế nào?
Mẹ trả tiền cho
tôi và tôi xài hết. Nửa năm, tôi mua đồ hiệu và đủ thứ trên đời. Đúng lúc đó,
anh trai lấy vợ, tôi mới thấy hối hận. Tôi nhận ra, lo được cho anh, cho mẹ, lẽ
ra mình phải thấy đó là may mắn.
Tôi nhận thấy anh thực ra rất thương em gái. Thời điểm
tôi bắt đầu đi làm, anh là người ngày ngày chở tôi từ Hóc Môn lên Sài Gòn. Thế
nhưng khi làm ra tiền, tôi không nghĩ tới những gì anh làm cho mình, chỉ nghĩ
những gì mình làm cho anh (cười). Bây giờ anh đã có gia đình riêng, tuần nào anh
chị cũng bế cháu qua nhà chơi với mẹ và tôi. Vui lắm! Sau nhiều vấp váp, tôi
dần hiểu gia đình là trên hết, xung quanh cũng chỉ là những người bạn và những
cuộc chơi. Bây giờ làm gì tôi cũng nghĩ đến gia đình
Khi scandal xảy
ra, tôi biết mẹ buồn nên ngoài đường không khóc, về nhà cũng không dám khóc,
chỉ lén khóc lúc không có mẹ, nhìn thấy mẹ là phải bình tĩnh liền.
Tôi nhớ buổi sáng
đó thức dậy, thấy mẹ đang cầm tờ báo có hình mình và khóc quá trời. Sau một đêm
mất ngủ đã căng thẳng đầy người, nhìn thấy mẹ như thế tôi bị đau đầu, như phát
điên. Di chứng đó vẫn còn tới tận bây giờ. Tôi bổ đến cầm tờ báo, xé nát ra và
hét lên: “Mẹ còn muốn con thế nào nữa, giờ con quá mệt rồi. Con không biết phải
giải quyết sao nữa, đừng nói nữa”. Lúc đó, mẹ ôm tôi rất chặt và nói: “Thôi con
coi như xui xẻo đi, hai mẹ con mình cùng vượt qua, làm lại”. Khoảnh khắc đó tôi
luôn ghi nhớ. Không có sự mạnh mẽ của mẹ, tôi không đứng dậy nổi.
Thế còn ba,
lúc đó chị có nhận được điện thoại của ông?
(Im lặng).
Chị ít liên
lạc với ba phải không?
Tôi cảm nhận được
cái đau nhưng không nên nhắc đến vì ba có gia đình riêng. Lúc đó hình như ba có
gọi điện nhưng không chia sẻ được nhiều. Tình cảm với ba, tôi nghĩ không thể
nào nối lại được. Bây giờ tôi khác, biết cân nhắc hơn. Tôi không giận ba.
Trong “Mỹ nhân
kế”, nhân vật Kiều Thị có nói một câu: “Đàn ông chỉ làm cho cô ấy lạnh lùng hơn
thôi”. Chị thì sao?
Tôi thực sự sống
tình cảm, thậm chí mất cả lý trí. Tôi tin sự vô cảm đó không diễn ra. Mẹ sáng
suốt hơn, không dễ dàng tin vào người khác nên luôn nhắc tôi tại sao dễ tin
người vậy. Việc mẹ nói chưa tìm được người nào tin tưởng, tôi nghĩ đúng vì bản
thân tôi cũng không thấy an toàn với những mối quan hệ của mình. Kết quả là tôi
không chọn ai hết vì những người đó chưa có ai thương tôi thật. Mỗi lúc tôi có
chuyện tình cảm buồn, mẹ lại động viên tôi tin đó là duyên phận.
Tình cảm không
có gì đặc biệt, thế còn công việc năm 2013, chị có kế hoạch dài hơi nào cho
mình?
Tôi với mẹ đã có
dự định riêng, không hoành tráng nhưng có thể thực hiện trong tầm tay. Tôi cũng
chưa biết ngày mai ra sao nhưng tạm thời đó là dự định lớn trong năm (cười).
Mai Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét