8 tháng 4, 2013

Quá buồn vì có con là tiến sĩ…!

Chuyên mụcĐời Sống


Lý do mà bà cụ Miêu gần 80 tuổi đưa ra để lý giải cho cái sự buồn của mình, tưởng như vô lý nhưng ngẫm ra lại thấy chẳng vô lý chút nào…
Cụ Miêu có 7 người con, đủ trai đủ gái, kĩ sư, tiến sĩ đều có cả. Thời đói kém, cụ phải đi xin nước gạo về rồi lọc ra những thứ “còn sử dụng được” đưa vào nấu lại cho mấy đứa con ăn, rồi hàng ngày lại lê la buôn thúng bán mẹt, chắt chiu từng cóng gạo, củ mì… Cái chuyện bà cụ xin nước gạo nuôi lớn mấy “ông tiến sĩ”, nói ra chẳng ai tin, nhưng mỗi lần kể những chuyện đó, đôi mắt già nua của cụ Miêu ầng ậng nước…

Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo cụ có phúc về đường con cái. Cụ ở với con cả, nhà biệt thự, đẹp đẽ, sang trọng, phòng của cụ bật điều hòa suốt ngày đêm. Cụ không thích thế, nên thỉnh thoảng mở cửa cho không khí tự nhiên vào phòng. Con dâu nhắc khéo thằng cháu nội lên đóng cửa cho bà kẻo bà già rồi hay quên. Trong bữa, bà cụ không thích ăn những đồ rán, nhiều mỡ, nhưng anh con cả cứ tiếp đầy thức ăn vào bát cho cụ. Thấy cụ cứ đẩy qua đẩy lại từ chối, con dâu lại cạnh khóe nói thằng cháu nội là sướng không biết đường sướng…

Trong mọi cuộc họp gia đình, bà cụ ngồi đó cho có vì lời của cụ nói ra có ai nghe đâu, lúc nào con cháu cũng nói “cụ già rồi, cổ xưa rồi…” hoặc “cụ biết gì mà nói…”. Hễ cụ định nói câu gì là bị gạt phắt đi ngay.

Sống trong cảnh giàu sang nhưng cụ Miêu như người câm, người điếc. Cụ cứ buồn bã, gầy rộc đi… Rồi cụ lăn ra ốm. Anh con cả mua hết sâm lại nhung hươu về tẩm bổ cho cụ, nhưng cụ Miêu vẫn ốm. Hôm rồi, bác sĩ tư đến khám, bảo nếu cụ được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng và tâm trạng phấn chấn lên thì mới mau khỏi bệnh…

… Con trai út lên xin đón cụ về, anh con cả còn đang ậm ừ, chị dâu đã nói xen vào: “Bây giờ mà chú đón mẹ về quê thì thiên hạ chửi vào mặt chúng tôi à? Chúng tôi chăm mẹ có thiếu miếng gì chứ…”.

Cụ Miêu khóc, khóc tu tu lên như một đứa trẻ con, đôi tay cụ run rẩy nắm lấy tay anh con út: “Vợ chồng thằng cả không để mẹ thiếu gì, nhưng mẹ buồn lắm, không được chơi với lũ trẻ, không được chăm vườn tược, mẹ chịu sao được… Ở đây mẹ có được nói bao giờ đâu…”.

Chuyện của cụ Miêu có lẽ cũng là chuyện ở nhiều gia đình thời nay.


Hạnh Nguyên

Không có nhận xét nào:

Trang