18 tháng 12, 2012

CHUYỆN TIẾU LÂM : ĐÁNH MÕ


Trịnh Kim Thuấn

Trên chiếc chiếu rượu vào buổi chiều có 8 người, rượu có cả bình, ly uống rượu chỉ có 1 cái, hai người lỳ một lam . Đến phiên anh A tay cầm ly rượu bận nói chuyện quên uống, anh B chờ lâu sốt ruột, cắt ngang câu chuyện của anh A. “ Ngày mai sân banh Huyện có xử bắn, ai muốn đi xem không ? Cả bọn nhao nhao : Bắn ai ? bắn ai ?  Thì bắn mấy thằng Cả Cầm chớ còn ai nữa ! Anh A giật mình, ực liền ly rượu, chuyền xuống anh B . Đó là chuyện tiếu lâm, nhưng nói chơi vui vẻ   không giận hờn chi cả, người bị xỏ cũng vui vì mình cũng trật, mai mốt mầy cầm ly lâu thì tao chơi lại, có sao đâu !


                        Chuyện   ĐÁNH  MÕ

Thời Pháp thuộc, để phòng tránh các cuộc tụ tập bàn luận chính trị , phản loạn, trộm cướp … nhất là mấy ông Việt Minh về vận động nhân dân chống Pháp, nên chính quyền thời ấy qui định : Mỗi nhà phải có 1 cái mõ tre, khi có Việt Minh về, ai phát hiện trước phải đánh mõ lên báo động, cả xóm đánh theo để cùng vây bắt, ai chứa chấp thì ủ tờ , ngoài việc đó thì đau ốm, bệnh dịch, trộm cắp cũng phải đánh mõ lên để cùng nhau tương trợ, nhưng vô cớ mà đánh mõ làm náo động thôn xóm thì phải nộp phạt, tùy trường hợp vi phạm : nặng , nhẹ …
Lệnh trên như thế, nhưng khi xuống đến làng, xã lại khác, các chức sắc địa phương khai thác triệt để lệnh nầy, tha hồ phạt, đọc các tác phẩm của Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Vũ Trong Phụng … thời biết .
Chuyện kể : Năm ấy, nhân dịp cúng Kỳ Yên (cúng đình), đình làng X. lúc đang ăn uống có các vị chức sắc như : Hương Cả, Hương Quản, Hương Sư … (gọi chung là mấy ông làng), rượu vào, lời ra … một người trong bàn kể chuyện tiếu lâm :

Thằng Tèo trong xóm, ba má nó chết sớm, nhờ chú thím mang về nuôi dưỡng , được cái siêng năng, hiền lành (hơi khờ), đến lúc cưới vợ cho nó,  kế đến cho ra riêng  làm ăn, giờ chỉ mong 2 vợ chồng chúng nó có con nữa để nối dõi tông đường cho anh ruột mình, thì xem như nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng 3 năm trôi qua, sao chưa thấy động, tĩnh gì cả. Buổi trưa 2 vợ chồng nói chuyện :
Chồng :  Bà à ! sao vợ chồng thằng Tèo 3 năm nay chưa thấy chửa đẽ gì cả ?
Vợ  : Tui cũng không hiểu, thôi để tui kêu vợ nó qua tui hỏi xem sao ?
Rồi bà gọi vói qua (nhà kế bên) : Vợ Tèo qua nhà tao mượn tí coi .
Vợ Tèo sang ngay : Dạ, thím mượn chi ạ !
Thím : Bây nhổ tóc sâu cho tao, cái đầu mới gội, sao mà ngứa quá .
Trong lúc nhổ tóc sâu, người thím dọ hỏi sao lâu quá mà không thấy có bầu.
Vợ Tèo ấp a ấp úng, mắc cỡ : Từ hồi cưới đến nay, tối vô mùng là ảnh lăn ra ngủ , chớ không biết đụng chạm gì đến con, thì làm sao mà có bầu được.
Thím : Trời ơi ! cái thằng khờ quá, chuyện đó mà nó cũng không biết nữa, thôi bây về nhà đi .


Thế rồi bà ta kể lại cho chồng nghe về cái khờ của thằng Tèo .
Ông chú kêu vói qua : Thằng Tèo có ở nhà qua tao biểu một tí .
Tèo : Dạ ! con qua liền.

Thế là giữa ban trưa, người chú lấy cây sào, vào buồng ngủ thọt lên nóc nhà (lợp bằng lá dừa nước) rách 1 lỗ, ông ta lôi vợ vào buồng làm ngay chuyện vợ chồng.

Tèo qua đến : Chú biểu con chi chú !
Chú : Nóc nhà chổ tao ngủ bị rách 1 lổ, mầy lấy lá dọi (vá) lại giúp tao, kẽo trời mưa dột, ướt .

Anh Tèo bắt thang trèo lên, nhìn thấy cái lổ thủng, nhìn xuống : ô hô ! chú thím đang làm … anh ta chẳng dọi vá chi cả, tuột xuống chạy bay về nhà .
Người chú biết ngay, bốc trúng thuốc rồi , nói với vợ : Tui phải qua bển mới được, kẽo không dám chết con vợ của nó lắm nà !
Qua đến , quả nhiên trong buồng của Tèo nghe tiếng ạch, đuội … người chú lấy cái mõ tre treo trước nhà xuông nói :  

Chú : Tèo, tao gõ tiếng nào thì mầy nhịp theo , chứ không được làm ẩu nhá !
Được một lát, Tèo : Chú ơi ! gõ nhanh nhanh lên đi chú !
Chú : Tao gõ nhanh giống như đánh mõ hồi một, mấy ông làng bắt phạt tao sao ?
Tèo : Không sao, chú gõ nhanh đi, con còn con heo đúng tạ, có gì con đóng phạt cho .
                                     HẾT CHUYỆN

Nghe kể đến đây, cả bàn cười tán thưởng, nhưng ly rượu trong tay của mấy ông làng trở nên chua, đắng khó uống làm sao ? ĐM. Thằng xỏ lá, nó móc họng mình, đến chuyện vợ chồng ăn ở với nhau mà nó gài là cũng bị mình phạt nữa. Thiệt là hết chỗ nói .







Không có nhận xét nào:

Trang