6 tháng 5, 2018

Chuyện làng “Vãi Đụ”

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo (theo FB Trần Quốc Trọng)

Tức thật! ĐKM! Thế này thì tức thật! Đã thế, hắn chửi cái công trình đường sắt trên cao, khởi công từ cái thuở hắn chửa dậy thì, lún phún lông tơ. Giờ, hắn đã sang giai đoạn tiền mãn tinh, chim hai thứ tóc rồi mà cái công trình vẫn chưa đi vào hoạt động. Rồi hắn lại chửi tiên sư đứa nào làm mất cái bản đồ quy hoạch làng Vãi Đụ. Nhưng mà biết đứa nào đã làm mất? Có mà trời biết! Hắn không biết, cả cái làng Vãi Đụ này cũng không ai biết… (Võ Tòng Đánh Mèo)
KD: Đúng là chuyện của cả làng “Vãi Đụ” hôm nay. Hẹ….hẹ…he..      
                                                ————
Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi hội thánh đức chúa giời. Có hề gì? Mấy thằng đi theo cái hội đó đến cả bát hương tổ tiên chúng nó còn đập thì mấy câu chửi của hắn chúng nó có coi ra gì? Rồi hắn chửi cán bộ. Thế cũng chẳng sao: cán bộ cũng có cán bộ tốt và cán bộ đểu. Và cán bộ nào cũng tự nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả.
Tức thật! ĐKM! Thế này thì tức thật! Đã thế, hắn chửi cái công trình đường sắt trên cao, khởi công từ cái thuở hắn chửa dậy thì, lún phún lông tơ. Giờ, hắn đã sang giai đoạn tiền mãn tinh, chim hai thứ tóc rồi mà cái công trình vẫn chưa đi vào hoạt động. Rồi hắn lại chửi tiên sư đứa nào làm mất cái bản đồ quy hoạch làng Vãi Đụ. Nhưng mà biết đứa nào đã làm mất? Có mà trời biết! Hắn không biết, cả cái làng Vãi Đụ này cũng không ai biết…
Rồi hắn ghé cái quán rượu đầu làng, giọng lè nhè, gọi một xị rượu A Chín Năm – là loại rượu được nấu từ gạo quê nguyên chất, uống vào rất phê và bốc, nên được bà con dân làng ưa chuộng. Thế nhưng mụ chủ quán rượu lắc đầu, bảo: “Rượu A Chín Năm khai tử rồi, chỉ có rượu E Năm thôi, uống thì uống, không uống thì biến”.
“Ôi cái đệt!” – Chí Phèo nghĩ thầm – “Cái rượu E Năm ấy nấu toàn bằng sắn pha với cồn, uống như nhồn”. Hắn đã uống thử một lần, uống xong người cứ lịm đi, ỉu xìu, nấc cụt liên tục, chả còn chút sức lực. Tuy là giá có rẻ hơn tí xíu thật, nhưng nếu một xị rượu A Chín Năm hắn uống từ sáng đến nửa đêm vẫn phê, thì cái rượu E Năm, cũng một xị từ sáng, mà đến xế chiều đã thấy trong người chả còn tí hơi rượu nào. Đã vậy còn nghe đồn cái rượu sắn cồn ấy uống lâu rất hại người: nam dễ bị hại thận, xuất tinh sớm, liệt dương, nữ dễ rối loạn kinh nguyệt, ung trứng, tiểu đường…
Chí Phèo uất quá, gằn giọng: “Thằng nào bảo cấm rượu A Chín Năm để bán rượu E Năm? Thằng nào?”. Mụ chủ quán thở dài: “Thằng Bá Kiến chứ thằng nào! Nó đầu tư bao nhiêu tiền để xây cái lò nấu rượu E Năm, không cấm A Chín Năm thì chó nó uống E Năm à?”.
À, ra vậy! Lại là thằng Bá Kiến. Nó khiến bà con cái làng Vãi Đụ này khổ vãi cứt rồi: Nó dồn Lão Hạc vào đường cùng đến nỗi phải bán chó; Nó đẩy chị Dậu vào thế tận đến nỗi phải bán sữa; và giờ, nó lại bắt Chí Phèo phải uống cái thứ rượu E5 sắn cồn chất lượng như nhồn ấy nữa!
Chí Phèo vồ lấy con dao, rồi ước gì lão Bá Kiến chính là quả xoài đang để trên bàn để hắn có thể lao vào băm vằm lão ra cho hả dạ. Mà nếu lão Bá Kiến là quả xoài thật, thì cũng chả đến lượt Chí Phèo đâu, bởi rất nhiều bà con dân làng đã đã nhảy vào băm nát lão từ lâu…

Không có nhận xét nào:

Trang