“Chúng tôi là những con người bình thường,
làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, đừng đem thế hệ chúng tôi so sánh với những
người được gọi là “ngôi sao” bây giờ”- NSƯT Trần Hạnh chia sẻ.
Gặp
Nghệ sĩ ưu tú (NSƯT) Trần Hạnh vào một buổi sáng đầu hạ Hà Nội, ông khá dè dặt
khi tôi đặt vấn đề, ông chia sẻ: “Sao từ ngày ông Văn Hiệp mất, mọi người cứ đổ
xô tìm tôi, đừng thương hại chúng tôi kiểu như vậy, chúng tôi chỉ là những nghệ
sĩ già bình thường như bao người khác và vẫn vui vẻ cống hiến cho nghệ thuật,
mọi người hãy nhìn vào nghệ thuật chứ đừng quá quan tâm đến cuộc sống của chúng
tôi”.
Buổi
nói chuyện của chúng tôi nhiều lần bị gián đoạn vì ông đang ngồi bán hàng cho
cô con dâu, đây là công việc mà ông đảm nhiệm mỗi sáng khi không đi quay phim,
mỗi ngày từ 8 giờ đến 9 giờ, khi cô con dâu đi lấy hàng. Ông kể vui: “Lúc bán
hàng có nhiều người nhận ra ông quen quen và có khi xin cả số điện thoại, nhưng
ông bảo tôi giống chứ không phải Trần Hạnh, vì sợ nếu cho họ biết mình là diễn
viên thì họ đứng nói chuyện mãi thì làm sao bán được hàng”.
Con
người ông là thế, chân chất đến mức nhiều người khó tin và có lẽ cuộc đời đã
vận vào những nhân vật trên phim của ông, luôn chân chất và giản dị không hoa
mĩ ngay cả trong lời nói và trang phục. Với chiếc áo phông đã sờn chỉ, chiếc
quần màu bộ đội đã phai màu và nụ cười hiền chất phác, khiến cho nhiều người tiếp
xúc với ông không khỏi ngạc nhiên vì ông quá đỗi giản dị.
84
tuổi đời với hơn 50 năm cống hiến cho nghệ thuật, cuộc sống của người nghệ sĩ
già khiến cho người tiếp xúc không thể không xót lòng. Sáu người con đã có gia
đình riêng, còn người con trai út bị bệnh về thần kinh nên ông tự chăm sóc mà
không muốn phiền lụy con cháu. Ông bảo “cuộc đời không cho ai tất cả và không
lấy đi của ai tất cả, có lẽ ông không giàu có về tiền bạc, nhưng ông luôn hài
lòng với những gì mình có, nhiều người ở tuổi ông đã phải cậy nhờ con cháu
nuôi, nhưng ông vẫn đi làm được và nuôi được bản thân, đó là điều ông vui nhất.
Chứ cứ ở nhà với bốn bức tường, có lẽ ông không sống được”.
NSƯT Trần Hạnh vào nhà hát kịch Việt Nam từ năm 1959, đã đạt được
nhiều thành tích với nhà hát, khi nói về những huy chương mà ông đạt được khi
làm nghề, ánh mắt ông vẫn ánh lên một niềm vui khó tả. Ông nhớ rõ, vai diễn đầu
tiên ông diễn và đạt được giải thưởng là vai Nguyễn Trãi trong Lam Sơn
tụ nghĩa đạt huy chương vàng năm 1964.
Năm
60 ông về hưu, ông mới bắt đầu tham gia những vai trong phim truyện nhựa và
truyền hình vừa để có thêm thu nhập vừa để thỏa mãn niềm đam mê. Với vai diễn
“Thần làng xổ số”, tác giả Toàn Lê trong phim truyện nhựa và phim truyền hình
là “Chiếc bình tiền kiếp” của đạo diễn Nguyễn Hữu Phần.
Ông
bảo: “Nhiều người nghĩ làm diễn viên dễ và sướng lắm, nhưng không sướng đâu
cháu ạ, đang gắp miếng thịt lại phải bỏ xuống quay đi quay lại nhiều lần, thời
tiết thì có chiều lòng ai đâu, lúc nóng nực, lúc rét buốt mà có được nghỉ đâu”.
Trong cuốc đời làm diễn viên, với nhiều kỷ niệm, nhưng có lẽ kỷ niệm ông
nhớ nhất là cái rét mùa đông ba năm trước, quay bộ phim “Mường động” của đạo
diễn Triệu Tuấn. “Nó (đạo diễn Triệu Tuấn) mặc hai áo khoác dày, đi hai đôi tất
mà còn kêu lạnh, mình đây có mỗi cái áo nâu nông dân, phải quay đi quay lại còn
không kêu, về phòng tưởng bị cóng mà chết, nhưng mở mắt ra thấy mình còn sống
là vui rồi”.
Ông
kể nghề diễn mang lại cho ông nhiều thứ, có những mối quan hệ thân tình và
nhiều người cả trong và ngoài nghề yêu mến, đó là niềm vui mà không phải ai
cũng có được. Ông bảo “Nhiều lần lên hội nghệ sĩ sân khấu chơi, Lê Chức (NSƯT
Lê Chức) hay cho ông tiền, nhưng ông không nhận, ông còn đùa mày như tao là ăn
mày ý. Hay đang quay phim “Ma làng 2” cùng nghệ sĩ Kim Oanh, Kim Oanh vẫn “dụ”
là nếu con dựng vở mới, “bố” nhất định phải tham gia với con nhé, mình thì đồng
ý luôn nhưng nó thì bận lắm, lại nhờ người khác làm thay thì vừa khổ nó lại vừa
khổ mình”.
Hơn
50 năm cống hiến cho nghệ thuật, tuổi nghề và tuổi thọ luôn song hành cùng
nhau, nhưng ông vẫn có một tâm nguyện với nghề mà chưa thực hiện được, đó là
được đóng một vai diễn thoát khỏi một ông nông dân nghèo khổ, chất phác, hiền
lành mà thay vào đó là một vai diễn phản diện, mưu mô chẳng hạn, để ông có thể
“tung hoành thể hiện” một lần trên phim cho thỏa đam mê với nghiệp diễn.
Cuộc
đời “Ông nông dân chất phác” - Trần Hạnh như những vai diễn trên phim cuả ông
vậy, cứ trôi đi theo thời gian, có những biến cố, có những nỗi thằng trầm,
nhưng với sự lạc quan và niềm đam mê với nghề, ông vẫn luôn đón nhận những gì
của ngày mai mà cuộc đời ban tặng, không oán trách mà luôn mỉm cười để vui sống
với đời.
Thiên Lam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét