Nguyễn
Đại
Khái niệm Dân Chủ nghe “to” thế nhưng rốt cuộc lại dễ hiểu.
Thậm chí, ta có thể nhại thơ Đỗ Trung Quân, ai cũng hiểu, chỉ giả vờ
không hiểu. Dù sao thì Dân Chủ đã được đưa lên hàng đầu rồi. Thế Tự Do thì
sao? Dân Chủ hay đi liền với Tự Do, ít khi thấy hai khái niệm này đứng tách rời
nhau. Thậm chí còn xuất hiện một số câu hỏi như “có thể có dân chủ mà không
có tự do không?” hoặc “không dân chủ nhưng có tự do có được không?”.
Thế là tôi táy máy đi tìm hiểu Tự Do là gì. Không ngờ lại phức tạp.
Đầu tiên là tra từ điển, mọi thứ bắt đầu bằng định nghĩa về
mặt từ ngữ đã: Tự Do là trạng thái không bị giới hạn, ràng buộc.
Tôi hiểu lời giải thích này đồng nghĩa với Tự Do là trạng thái muốn làm gì thì
làm.
Thử đi một vòng các diễn đàn để xem dân mạng nói gì. (*)
Tự Do là Tự Do trong khuôn khổ.
Tự Do để mà loạn à.
Ông qua Mỹ chửi cha Washington thử coi công
an nó có bắt ông vào tù không. Ở đó mà đòi Tự Do ngôn luận.
Thật đúng là cư dân mạng, với những nick ảo. Nói văng mạng, không
cần suy nghĩ.
Tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhìn lại quan điểm về Tự Do của một số
triết gia.
Theo Kant, Tự Do không phải là tuỳ tiện, mà là sự Tự
Do tuân theo các quy tắc mà lí tính đã tự đề ra. Ông cho rằng, một ý chí Tự
Do là một ý chí trong khuôn khổ những quy tắc luân lí.
Với Locke, Tự Do là khả năng con người có thể làm
bất cứ điều gì mà mình mong muốn mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
Hegel thì cho rằng Tự Do là cái nhận thức được cái
tất yếu.
…
Với bộ óc siêu việt, những định nghĩa của các triết gia bao giờ
cũng làm đa số người dân cảm thấy mù mờ. Bài viết này nhằm giải thích hai chữ
Tự Do sao cho dễ hiểu nhất, mục đích để càng nhiều người hiểu đúng về hai chữ
Tự Do càng tốt. Bắt đầu từ định nghĩa trong từ điển, và dựa vào quan điểm của
Kant, trong đó “khuôn khổ những quy tắc luân lý” chính là Pháp Luật. Đồng thời,
tìm hiểu thêm về mối quan hệ của Dân Chủ, Tự Do và Pháp Quyền
* * *
Tự Do là được làm những gì mình thích.
Đúng, nhưng chưa đủ. Nếu dừng lại ở đó thì quả là loạn thật.
Không có tiền nhưng thích ăn chơi nên cướp. Thấy nữ sinh mơn mởn, dục vọng nổi
lên là “làm luôn”. Đang ngồi nhậu, giết nhau chỉ vì nhìn thấy ghét. Đèn đỏ hả,
kệ, chạy luôn. Nếu nhân danh Tự Do để làm tất cả những gì mình thích thì ai còn
dám đấu tranh cho Tự Do nữa. Và nếu vậy thì dân Việt nam có lẽ đang “Tự Do”
nhất. Tự Do đang bị hiểu sai thành tùy tiện, bộc phát, mất kiểm soát. Trong khi
trải qua hàng ngàn năm, loài người đấu tranh cho hai chữ Tự Do thiêng liêng.
Bao nhiêu người đã hi sinh chỉ vì khát vọng Tự Do, từ những người thành công như
Washington, Nelson Mandela, đến những người “thành nhân” như Luther King,
Nguyễn Thái Học. Cũng bao nhiêu người nhân danh hai chữ Tự Do để huy động được
sức mạnh toàn dân như Lenin, Mao Trạch Đông… Bên dưới quốc hiệu Cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Việt Nam là ba từ (ba khát vọng của dân tộc): Độc Lập – Tự Do – Hạnh
Phúc cơ mà?
Vậy thì Tự Do là được làm những gì mình thích nhưng không
phải tất cả. Cái mình thích nhưng cá nhân khác không thích thì sao? Hoặc giả,
cái mình thích và rất nhiều người cùng thích (ví dụ ăn cắp của công) thì sao?
Họ cũng có Tự Do, ta cũng có Tự Do, nhưng hai ước muốn mâu thuẫn nhau thì giải
quyết cách nào? Như vậy thì, Tự Do mà loài người đang mong muốn phải là của
chung: Tự Do của cá nhân là được làm những gì mình thích nhưng không
ảnh hưởng đến Tự Do của người khác.
Về lý thuyết thì ổn, nhưng thực tế, sẽ có những tranh cãi bất tận.
Tất nhiên, không ai được nhân danh Tự Do để đánh người, ăn cắp, ngủ với nữ sinh
vì những việc này rõ ràng có ảnh hưởng đến người khác. Nhưng cũng có việc, tôi
thấy ảnh hưởng nhưng người khác thì không. Ví dụ như tôi Tự Do, tôi thích… cởi
truồng đi ngoài đường chẳng hạn. Có ảnh hưởng đến Tự Do của ai không? Sẽ có
người thấy chướng mắt (mất Tự Do). Vậy hành động của tôi làm ảnh hưởng đến Tự
Do của người đó rồi. Nhưng ai chứng minh người đó bị chướng mắt? Ai được quyền
phán xét rằng đúng là người đó bị chướng mắt, và kết luận rằng tôi không được
làm vậy. Thế là pháp luật ra đời. Pháp luật sẽ quy định những gì không được
làm. Và Tự Do là được làm tất cả những gì pháp luật không cấm, ta gọi là Tự Do
hiến định (1). Và để đạt được hai chữ Tự Do, mọi việc phải căn cứ trên luật. Xã
hội của những con người Tự Do là xã hội thượng tôn luật pháp, xã hội với Nhà
Nước pháp quyền. Tự Do vì vậy càng làm xã hội đi vào trật tự, kỷ cương.
Nhưng vẫn còn những mâu thuẫn giữa Luật và Tự Do. Thời phong
kiến cũng có luật vậy, nhưng dân đâu có Tự Do. Nguyên nhân là Luật phong kiến
chỉ để bảo vệ giai cấp thống trị, luật một chiều. Luật do giai cấp thống trị tự
soạn ra và ban hành, tự xét xử và tự thi hành luôn. Nếu người dân không được
quyền bác bỏ một điều luật, cho dù nó rất vô lý (kiểu như “dân thường không
được mặc áo đỏ như thời phong kiến, hoặc thời kỳ con cán bộ được ưu tiên điểm
khi thi Đại học ở Việt Nam”), thì cũng không thể gọi là có Tự Do. Vậy thì,
muốn Luật và Tự Do song hành với nhau để Luật đảm bảo quyền Tự Do của người dân
thì cơ quan Lập Pháp (Quốc hội) phải vì dân, thậm chí phải chính là dân. Muốn
có Nhà Nước pháp trị thì Quốc hội phải đủ mạnh và độc lập. Quốc hội phải thực
sự là cơ quan Nhà Nước có quyền lực cao nhất. Muốn vậy, thì nhất thiết phải có
Dân Chủ mạnh. Dân phải thực sự là chủ, quyền lợi của Dân phải được đặt trên
quyền lợi của Đảng phái, của Nhà Nước. Nhờ Dân Chủ, Luật mới đúng là do nhân
dân thông qua. Luật pháp lúc này giống như là một bản khế ước mà mọi người dân
ký đồng ý thực hiện. Lúc đó, trên nguyên tắc, ai sống và làm việc theo pháp
luật, người đó được Tự Do.
Nguyên tắc là thế, thực tế lại vẫn còn bất cập. Luật được
toàn dân thông qua, đã được ban hành rồi. Thế nhưng vẫn có cảnh người không
phạm tội mà bị mất Tự Do hoặc kẻ phạm tội thì nhơn nhơn ngoài xã hội. Vấn đề
thuộc về cơ quan Tư Pháp. Có trường hợp, cơ quan Tư Pháp khách quan nhưng do
năng lực kém nên đã định án sai. Trường hợp này cá biệt và hiếm xảy ra, vì quy
trình tố tụng còn luật sư, còn phúc thẩm… Trường hợp thứ hai nghiêm trọng hơn,
cơ quan Tư Pháp không khách quan, và không tôn trọng Luật. Trường hợp này hay
xảy ra trong kiện tụng giữa người dân và cơ quan Nhà Nước. Tư Pháp độc lập,
khách quan, công bằng sẽ đảm bảo quyền Tự Do của người dân - nếu thật sự vô
tội. Nhưng nếu Tư Pháp nằm trong quyền kiểm soát của Nhà Nước thì Tư Pháp bảo
vệ Nhà Nước. Và sẽ có thể một người vô tội bị ép có tội, và mất Tự Do. Vậy để
đảm bảo nhà nước pháp quyền, cũng là đảm bảo quyền Tự Do, thì Tư Pháp phải độc
lập và đứng dưới Luật. Thậm chí nếu Tư Pháp cho rằng hành vi của ai đó là đáng
tội, nhưng luật chưa quy định thì chỉ còn cách phản ánh với Lập Pháp. Muốn Tư
Pháp độc lập, thì một lần nữa, lại phải có Dân Chủ mạnh. Dân phải được quyền
giám sát, thậm chí thay thế Tư Pháp, thông qua Quốc hội. Các phiên tòa phải có
những Luật sư tự do, không nằm trong các Hội đoàn này nọ, để họ bào chữa mà
không bị sức ép nào. Khi đó, sẽ không còn các phiên tòa mà thậm chí thân nhân
bị cáo không được vào trong, phải xem qua hệ thống tivi bên ngoài. Cũng không
còn các phiên tòa mà “vừa đọc, vừa thảo luận cái 45 phút trong 15 phút”
(2).
Nói thế vẫn chưa đủ. Để đảm bảo quyền Tự Do thì không thể
quên vai trò của cơ quan Hành Pháp. Giả dụ như Công an nghi rằng một người nào
đó có tội, công an có quyền bắt giam hay không. Câu trả lời là không. Cơ quan
Hành pháp không được quyền bắt giam ai đó khi Tư Pháp chưa kết luận họ có tội.
Tôi không rành về các thủ tục tạm giữ, tạm giam nên không dám bàn. Mọi người có
thể tham khảo thêm qua bài viết của luật sư Lê Trần
Luật về vấn đề này. Ở đây, người viết chỉ muốn nhấn mạnh
rằng khi Tư Pháp chưa kết luận họ có tội thì Hành Pháp, dù nghi ngờ - thậm chí
biết chắc họ có tội - phải đối xử với họ như người vô tội. Ngược lại, dù Hành
Pháp có khăng khăng họ có tội chăng nữa, nhưng Tư Pháp, nếu không chứng minh họ
phạm tội, vẫn phải tuyên bố vô tội. Đó chính là thể hiện sự độc lập giữa 2 cơ quan
này. Nếu Hành Pháp tùy tiện, người dân có quyền kiện lên Tư Pháp. Nhưng ai dám
kiện Công an! Trong khi hiện nay, công an còn tùy tiện mời người ta đi làm
việc, mời không đi thì xông vào nhà khiêng đi luôn. Sau đó thả về mà không có
một giấy tờ nào, thậm chí đồ đạc, tư trang cũng bị tịch thu. Xin nhắc lại rằng
“cho dù Công An cho ai đó là có tội, vẫn phải cư xử như người vô tội – cho đến
khi có phán quyết của Tòa”. Lại một lần nữa, để đảm bảo điều này, phải có Dân
Chủ mạnh. Chỉ khi có Dân Chủ mạnh thì cơ quan Hành Pháp mới chịu nằm ở dưới
Luật. Ngoài ra, bắt người, tịch thu tài sản, cắt điện thoại, khi chưa có án là
sai đã hẳn; mà không thi hành án khi án đã tuyên cũng là vi phạm quyền Tự Do.
Trên các báo lề phải, ta thường thấy tình trạng “độc lập” kỳ dị của Hành Pháp
là không thèm thi hành án (3).
Trên đây là một số suy nghĩ và quan điểm về Tự Do và Pháp
Quyền, lồng trong đó là vai trò của Dân Chủ (Dân Chủ thật sự). Tự Do là được
làm tất cả những gì mình thích mà luật pháp không cấm. Để đảm bảo quyền Tự Do
thì phải xây dựng Nhà Nước Pháp Quyền với 3 cơ quan Lập Pháp, Tư Pháp, Hành
Pháp độc lập, nếu không thì “tam quyền nhất lập, đồng lòng hại dân” (4). Muốn
được thế thì phải có xã hội Dân Chủ đủ mạnh, người dân bầu ra, kiểm tra và giám
sát hoạt động của ba cơ quan này. Qua đó, có thể thấy rằng 3 khái niệm Dân Chủ,
Tự Do, Pháp Quyền tỷ lệ thuận với nhau. Thậm chí, khi cả ba đều đạt độ chín,
người viết còn cho rằng 3 khái niệm trên là một, DÂN CHỦ = TỰ DO =
PHÁP QUYỀN.
Ở đâu có Dân Chủ thì ở đó có Tự Do và Nhà Nước Pháp Quyền. Ở
đâu có Nhà Nước Pháp Quyền thì ở đó, quyền Tự Do được đảm bảo. Ở đâu ta thấy
người dân được Tự Do, ta nói quốc gia đó có Dân Chủ v.v...
Và ngược lại, tất nhiên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét