* BÙI VĂN BỒNG
Tôi có người bạn quen nguyên là vụ trưởng ở một cơ
quan Trung ương. Đời trước, bố ông cũng nguyên là vụ trưởng. Còn hiện nay con
ông đang làm công tác nghiên cứu tổng hợp ở văn phòng bộ, nghe ông khoe rằng:
“Cháu đã được đưa vào nguồn quy hoạch vụ trưởng”. Tôi nói vui: “Thế là nhà ông tam đại vụ trưởng rồi!”.
Đã từ lâu, trong tổ chức bộ máy của ta, từ cơ quan đảng đến chính quyền,
đều có đầy đủ: văn phòng, phòng, ban, vụ chuyên trách - rất đầy đủ, hầu
như không thiếu một... góc nào. Điều đáng nói là bộ máy không tinh gọn, thường
cồng kềnh, chồng chéo, có khi “dẫm chân lên nhau”, hiệu quả thấp. Không ít cơ
quan được coi là “ngon ăn”, là nơi gửi gắm con, cháu, họ hàng thân quen của các
có chức có quyền, con cái dân thường dễ gì chen vào được? Quỹ lương dành cho
“khối” này không ít. Hô hào tinh giản biên chế từ lâu, nhưng biên chế không
giảm lại tăng theo năm tháng. Có ông than phiền:
- Tinh giản ư? Tinh giản ai? Vẫn biết là
không được việc mấy, nhưng lãnh đạo đã có nhời, khó lắm!
Một con số phình to biên
chế đến giật mình: Riêng Đảng bộ Khối các cơ quan Trung ương có 60 Đảng bộ trực thuộc, 4.800 Chi bộ,
khoảng 65.000 đảng viên. Chưa nói đến sự cồng kềnh, nặng nề, phình to của bộ
máy, lực lượng nhân sự rất dồi dào, chỉ riêng về hiệu quả tham mưu, giúp việc
cho lãnh đạo đã thấy nhiều vấn đề đặt ra từ mấy chục năm qua về sự hợp lý, tinh
giản, quản lý và thực thi nhiệm vụ rất cần bàn đến. Đã có chức quyền thì dắt
díu cho con cháu nối nhau vào biên ché Nhà nước, cho dù học ít, bằng cấp không
có, hoặc công việc không phù hợp chuyên môn đào tạo, kém năng lực, năng khiếu,
nhưng vẫn sắp xếp được ghế, miễn là đực ở tại Hà Nội, có lương bổng, có nhà
của, mọi tiêu chuẩn. Có biết bao chức danh nhưng không cần chức trách, dẫn tới
ngày càng phình to biến chế như vết dầu long. Thế mới sinh ra công thức tuyển
nhân sự 20 C: "Con
cháu các cụ cả / Cần chăm chút / Coi cơ cấu / Chọn chỗ cho chúng có cái chức
chủ chốt"; rồi
khi sử dụng phải quán triệt công thức 20 Đ: "Đã được đảng định đoạt / Đặt đâu đúng đó / Đừng điều
động / Đừng để đói / Đếch đuổi đi đâu được". Đó là bàn cờ Domino cha truyền con nối.
Con em người lao động chân chính, không tiền và không biết cửa chạy chọt, dù
học giỏi, tài năng, bằng cấp đàng hoàng vẫn thất nghiệp.
Cái chuyện cồng kềnh biên chế, dựa hơi Nhà
nước, có khi học hành, bằng cấp cũng chưa đâu vào đâu, làm việc lằng nhằng vẫn
lên lương, lên chức, về hưu vẫn đủ chế độ chẳng phải lỗi của ai, mà là lỗi của
cơ chế. Đã nói đến cơ chế thì dù có sai đến mấy cũng không ai lôi được cái
thằng cha "bị
can cơ chế” ra
tòa. Cơ chế do con người đẻ ra, nhưng nó không phải là con người cụ thể.
Điều đáng nói nhất là bộ máy quan liêu đã sinh ra những cán bộ quan liêu. Có
cán bộ đã lên bậc chuyên viên cao cấp và công việc chủ yếu là “chắp bút”
cho lãnh đạo. Từ báo cáo, phát biểu cho đến thư trả lời, trao đổi chỗ này, chỗ
kia đều do chuyên viên này làm hết. Cả đời làm nghề chắp bút nhưng ông ta lại
thiếu thực tế, “sớm cắp ô đi, tối cắp ô về”. Có người hỏi: “Sao ông nào
lên cái chức ấy phát biểu cũng hao hao giống nhau ?”. Thì đúng thôi, lãnh
đạo nào lên cũng vẫn dùng chuyên viên, cán bộ chuyên trách đó làm công đoạn
“chắp bút”. "Chắp bút” đã thành nghề. Đã có bài bản sẵn từ lâu năm, đã qua
đến mấy đời lãnh đạo rồi, như một thứ ba-rem, công thức, đáp ứng yêu cầu của
lãnh đạo, chẳng cần nhiều động não. Những năm gần đây Đảng ta tổ chức “Học tập
và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”.
Hình ảnh Bác Hồ ngồi trước máy chữ, tay đặt lên vầng trán suy nghĩ, toát
lên con người tự chủ lao động của Bác. Bác suy nghĩ và tự Bác viết dù là vấn đề
lớn đến đâu vẫn bằng những ngôn từ giản dị, dễ hiểu. Ở núi rừng căn cứ Việt Bắc
Bác có “bàn đá chông chênh dịch sử Đảng”. Về Hà Nội tại nhà sàn, trên bàn làm
việc của Bác có máy chữ. Đọc nguyên bản Di chúc Bác để lại mới thấy cách làm
việc cẩn thận, chu đáo của Bác. Bản thảo viết xong, Bác tự sửa lại đến mấy lần.
Có cán bộ ở Văn phòng Chủ tịch nước kể lại ông Vũ Kỳ có lần nói: “Cái này Bác
để cháu viết, rồi gửi đến Bác đọc”. Bác nói: “Bài tôi phát biểu thì tôi tự viết
lấy. Để cho chú viết, là cái đầu chú nghĩ ra, đâu phải đầu của Bác. Thế thì tốt
nhất là chú nói luôn, mà nếu để chú viết, tôi cũng phải xem, phải sửa lại. Thế
nên tiện nhất là tôi tự viết lấy”. Chưa nói đến chuyện gì lớn, chỉ riêng tác
phong, cung cách làm việc của Bác Hồ, lãnh đạo ta ngày nay hô hào học mà có mấy
ai làm theo tấm gương của Người?
Ngược lại, không ít cán bộ lãnh đạo bây giờ đến lời phát biểu cũng không
tự viết. Thậm chí đến tập thơ cũng do người khác viết cho rồi đứng tên!
Có lần, tôi hỏi địa chỉ thư điện tử của một bí thư tỉnh ủy để gửi một tài liệu
liên quan cho ông đọc. Ông nói: “Cứ gửi đến văn phòng, rồi văn phòng in
ra cho tôi đọc. Tôi đâu có biết “vi
tính vi toán”, có biết “i-meo, i-mẻo” là cái gì đâu” (!). Rồi lãnh đạo
cũng sinh ra lười biếng, ỷ lại, quen “chỉ tay năm ngón”. Mọi việc lớn hay nhỏ
đều do 'bộ máy' gánh cho hết.
Phải chăng do cơ chế mà phát sinh bộ máy cồng kềnh, rồi
chính bộ máy đó lại biến không ít cán bộ lãnh đạo thành cái máy? Họ quen sống
bằng cái đầu người khác. Những cán bộ học hành, đào tạo tử tế, có trình độ năng
lực chỉ làm chân nghiên cứu tổng hợp, văn phòng, trợ lý, thư ký…cho đến khi
nghỉ hưu. Có nhiều vị lãnh đạo nhờ chính sách (hoặc dịch vụ, mua bằng) có bằng bổ
túc cấp 3, nói thẳng là rất dốt, nhưng khi ở cương vị lãnh đạo lại có trong tay
cả chục kỹ sư, thạc sĩ, chuyên gia trình độ cao để ... sai khiến. Có vị lãnh
đạo chưa qua cao đẳng, đại học, có chăng chỉ là cái bằng trung cấp chuyên môn
bổ túc, nhưng trong tay có đội ngũ giáo sư-tiến sĩ, các nhà khoa học đầu ngành
giúp việc khá hùng hậu, bề thế. Một chuyên gia lâu năm ở cơ quan Trung ương qua
nhiều 'đời lãnh đạo' nói với tôi: "Làm thì cứ làm, gọi là
'tham mưu' nhưng chán ngấy, nhiều việc nói rất cặn kẽ nhưng ổng (ông ấy) có
hiểu gì đâu!". Cơ
chế, chức danh, biên chế bộ máy đã cho họ có quyền được 'sẵn ăn' như thế!
Từ thực trạng khối hành chính, văn phòng đông đảo, cồng kênh có cần “tái
cấu trúc”, tinh giản biên chế cho phù hợp và tiết kiệm hay không? Trước hết, cơ
chế đó tự nó đã sinh ra một đội ngũ cán bộ chuyên trách, những chuyên viên mà
không ít trong số đó đã quen với lối sống và làm việc theo kiểu hành chính,
quan liêu, bao cấp “sống dựa, nói leo, ăn theo”.Họ có nhiều chiêu thức và kinh nghiệm lấy
lòng, chiều chuộng lãnh đạo, khéo sống “gió chiều nào che chiều
đó", “ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”, miễn là được an phận, hở ra là tìm cách tự
tư, tự lợi cho cá nhân, gia đình. Lãnh đạo được đặt trong cơ chế, bộ máy đã
thành khuôn đúc sẵn thì dần cũng có thể bị biến thành cái máy. Không ít người
lãnh đạo hoạt động thiếu tự chủ và ít phát huy nội lực bản thân, nhờ chức danh,
chức trách mà được đứng trên thiên hạ, sống và làm việc bằng cái đầu của người
khác.
Bộ máy không có lỗi. Lỗi là tại con người, tại cơ chế, các chính sách
chuẩn bị nguồn nhân sự, tuyển chọn, đào tạo, bầu cử, vấn đề thực thi dân chủ
ngay trong Đảng... Để bộ máy tổ chức không cồng kềnh, tinh giản được biên chế,
để không còn người “ăn cơm chúa, múa tối ngày”, để cán bộ lãnh đạo, quản lý phải vắt óc
suy nghĩ giải pháp hoàn thành nhiệm vụ thì hãy thực hiện điều ta nói đúng nhưng
hay làm ngược lại: Từ việc hình thành bộ máy, từ bộ máy thi tuyển, chọn người
xứng đáng vào vị trí lãnh đạo, quản lý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét