Huỳnh Văn Úc
Ngày xửa ngày
xưa, có hai chị em cùng cha khác mẹ là Tấm và Cám. Khi cha mất Tấm sống với dì
ghẻ là mẹ của Cám. Một hôm bà mẹ bảo hai chị em Tấm và Cám ra đồng bắt cá. Bà
mẹ dặn : " Hễ đứa nào bắt được nhiều cá sẽ được thưởng ". Ra đồng Tấm
siêng năng và quen làm việc nên bắt được nhiều hơn, Cám biếng nhác nên không
được con nào. Trên đường về nhà Cám tìm cách đánh lừa Tấm. Ngang chỗ ao kia Cám
nói với Tấm :
- Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm, chị xuống ao kia tắm về khỏi bị
rầỵ
Tấm tin là thật, để giỏ cá nhờ em coi, lội xuống ao gội đầu. Trên
bờ Cám trút giỏ cá của Tấm vào giỏ mình rồi chạy về nhà trước. Khi Tấm bước lên
thì giỏ cá không còn. Tấm ngồi Tấm khóc, có Bụt hiện ra hỏi :
- Làm sao con khóc…
Vì tin rằng ngày nảy ngày nay, Bụt vẫn
thiêng lắm nên quan bà biện một cái lễ giải hạn, tam sinh lễ vật trầu cau cùng
các thứ hoa quả để chật trên điện thờ, khói hương nghi ngút, chuông mõ vang
rền, bùa đỏ chữ đen, bùa đen chữ đỏ dán khắp trong ngoài. Đám con cháu dâu rể
cũng thành tâm khấn vái, khiến cho Bụt thương tình và nương theo khói hương đến
nhà tạm giam để thăm hỏi quan ông:
- Làm sao con khóc? Chúng bắt giam con vì tội gì?
- Lạy Bụt, từ ngày vào trại tính đến nay đã gia hạn tạm giam mấy lần rồi, vì
hai tội “cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế
gây hậu quả nghiêm trọng; lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công
vụ.”
- Con có nghĩ là mình bị oan ức không?
Người ta có thể lừa dối dư luận, qua mặt cơ quan điều tra nhưng không thể nói
dối Bụt được điều gì, Bụt biết hết, nói dối Bụt là phải tội. Trong thâm tâm
quan ông cũng tự biết những tội mình đã phạm gây thiệt hại cho công quỹ bao
nhiêu, túi mình và vây cánh nặng thêm được bao nhiêu, nhưng cứ nghĩ đến cái
đoạn ra đứng trước Toà nhận bản án, công danh sự nghiệp bấy lâu gây dựng đổ hết
xuống sông xuống biển, lòng quan ông đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Quan ông
thưa với Bụt, giọng nhẹ như hơi gió:
- Lạy Bụt, con chỉ dám kêu oan với người trần mắt thịt chứ với Bụt thì con không
dám, các tội danh nêu trong quyết định khởi tố bị can đều đúng cả đấy ạ.
- Chỉ có hai tội thế thôi ư ?
Biết là không thể giấu Bụt được điều gì nên quan ông thành khẩn tự phê bình:
- Lạy Bụt mớ bái, còn một vài khuyết điểm nho nhỏ thuộc phạm vi sinh hoạt, con
xin kể hết ra đây để Bụt soi xét. Một lần con cùng đàn em đến hát karaoke có
“tay vịn”, chủ nhà hàng đổi tay vịn liên tục, nhưng cô thì con chê chân không
dài, cô thì con chê thô, cô thì da không trắng mà lại có màu bánh mật, có bao
nhiêu tay vịn chủ nhà hàng đã gọi hết rồi mà con chưa vừa ý, cáu quá, con
thưởng cho chủ nhà hàng một trận đòn vì cái tội không biết kinh doanh và xem
thường Thượng đế rồi mượn tạm của nó mấy chiếc răng.
- Những chuyện ấy bây giờ đã thương mại hoá, thuận mua vừa bán, ăn bánh trả
tiền, có tiền con mua tiên cũng được, huống hồ ba cái đồ tay vịn nhãi ranh, vì
vậy xét một cách toàn diện không có gì đáng ngại. Chỉ ngại con hay đi ăn bánh,
ăn phở mà vợ con nó biết thì…
- Thì không việc gì, thưa Bụt! Thuở con còn hàn vi, quả thật vợ con cũng hay
gầm gừ như sư tử Hà Đông, nhưng từ ngày con thăng quan tiến chức rồi tiền của
chảy về nhà như nước mụ ấy đã được thuần hoá, bây giờ ngoan ngoãn, hiền lành và
dễ thương như mèo con. Hơn nữa từ ngày xưa cụ Tú Xương đã có thơ rằng:
Một
trà, một rượu, một đàn bà,
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta.
Bỏ được thứ nào hay thứ ấy,
Có chăng chừa rượu với chừa trà.
Bây giờ Bụt bảo con bỏ cơm thì con có thể nghe, chứ bỏ ba cái thứ lăng nhăng
như bánh và phở thì con xin chịu, con ăn bánh ăn phở quen miệng mất rồi.
- Thế còn gì nữa ?
- Ấy! Lạy Bụt, con không hiểu tại sao những trò ăn chơi vui vẻ của bọn con lại
bị đồn thổi trong dân gian nhiều đến thế: nào là người tình của con còn đang
tuổi vị thành niên, nào là bọn con bắt các tiếp viên trẻ đẹp đứng hầu sòng bài,
trên người chỉ được phép mặc một chiếc quần lót mỏng tang để khách được bạc
nhét tờ trăm đô vào đấy, còn khách thua thì bị phạt bằng cách …ngậm đầu nhũ hoa
của tiếp viên đứng gần nhất. Chuyện trong thâm cung như vậy, không hiểu bằng
cách nào bị lọt ra ngoài?
- Chuyện ấy có Trời biết, ta biết, con biết, và bọn phóng viên biết…
- Cái lũ phóng viên chết tiệt, ngày con bị công an dẫn giải từ trong nhà riêng
ra thì thằng leo cột điện, thằng đứng nóc ô tô, thằng chen nhau dưới đất, thằng
nào cũng lăm lăm máy ảnh trong tay.
- Cái lũ phóng viên bắng nhắng ấy, thế nào cũng có ngày ta bẻ giò vài thằng,
thằng nào leo cột điện ta bẻ trước, vứt nó xuống đất! Còn về phần con, có tội
cứ lội xuống sông
bao giờ hết tội thì con lên bờ.
Trong giấc điệp mơ màng quan ông thấy mình lội xuống sông, và kỳ lạ thay, hết
lo, hết nghĩ, trong lòng khoan khoái, đánh một giấc dài cho đến tận nửa buổi
hôm sau. Sau buổi ăn trưa thì có lệnh từ trên đưa xuống, đình chỉ điều tra đối
với quan ông. Tội “cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây
hậu quả nghiêm trọng” thì
đình chỉ điều tra, tội “ lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công
vụ” được miễn
truy cứu trách nhiệm hình sự. Còn khối tài sản khổng lồ mà quan ông đang có là
do chịu thương chịu khó, bóp mồm bóp miệng, nếm mật nằm gai mà tích luỹ nên,
không phải cứu xét. Đến đầu giờ chiều quan ông thảnh thơi bước ra từ trụ sở
Viện Kiểm sát Nhân dân, nụ cười nhẹ nhàng, quần áo bảnh bao, phong thái điềm
tĩnh, nhận bó hoa tươi của người thân rồi đĩnh đạc đếm bước ra ô tô.
Lại nói về bọn phóng viên, may cho bọn chúng, không có tên nào bị Bụt bẻ giò,
chỉ có một số tên bị bẻ bút, nghĩa là rút thẻ nhà báo- xét cho cùng thì bẻ bút
đau hơn bẻ giò- nhiều tên trong số đó đang đảm nhận những chức vụ quan trọng
như Phó tổng biên tập, Tổng thư ký Toà soạn, Trưởng Văn phòng đại diện…
Buổi tối sau khi cơm nước xong, đứa con gái đang học lớp 4 giở chuyện cổ tích
Tấm Cám ra đọc, còn mụ vợ tôi chuyện nọ dây thành chuyện kia, kể cho tôi nghe
câu chuyện cổ tích thời nay, nhờ Bụt mà một quan ông thoát được đại nạn trong
gang tấc như thế nào. Thấy tôi ngồi nghe câu chuyện mà không tỏ vẻ kính cẩn,
ngược lại trên môi lại nở nụ cười ra tuồng chế giễu, mụ lừ mắt:
- Cười cái gì? Liệu cái thần hồn! Ông tưởng cái ghế Giám đốc Sở Tài nguyên và
Môi trường của ông vững chãi lắm đấy à? Cái thằng Trưởng phòng Quản lý đất đai
dưới quyền ông lấy đất của dân phân lô bán nền, rồi giải toả, đền bù, khiếu
kiện, đơn từ của dân oan cứ gọi là chất thành núi, ông cứ tưởng dễ nuốt trôi
lắm hẳn? Tôi đã bảo có thờ có thiêng, có kiêng có lành, rằm mồng một ăn chay
niệm Phật rồi đi lễ chùa để Bụt phù hộ cho, ông không nghe mà cứ cười, sợ rồi
đến lúc muốn cười cũng không có sức đâu mà nhăn răng ra được!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét