Truyện
vui về 8.3 hay. Thơ chế 8/3 tặng chị em phụ nữ
Từ lâu hứa hẹn sẽ mua quà
Tặng vợ nhân ngày tám tháng ba
Lương tháng vợ cầm không lấy được
Vốn riêng mình cạn chẳng tìm ra
Này tiền học phí cho con trẻ
Nọ bữa ăn ngon dưỡng mẹ già...
Vợ có trách đâu mà áy náy
Thôi thì cứ tặng cái...thân ta!
Nếu thế giới không có đàn
bà
Em cứ ngồi ngắm hoa
Hỡi
anh em!
Lại một lần nữa,cái ngày
đáng sợ ấy sắp tới.Không thể thoát được nó,không thể hoãn được nó, càng không
thể chạy trốn nó.Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối
diện với nó một cách anh hùng.
Thưa
anh em !
Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời
vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày dành cho mình. Ðã từ
lâu, cái thế giới mỏng manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng si-đa, thậm
chí có cả ngày cúm gà mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả.
Vì sao thế? Và đã từ lâu, thế giới bị phụ
nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ
nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì,
chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đều bị phụ nữ
kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?
Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như
chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn, thích uống, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm
(khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị
em có rượu. Ta cờbạc, chị em cũng bạc cờ, ta... vân vân, chị em cũng... vân vân
và vân vân.
Sở dĩ "chúng" hơn ta, làm khổ ta,
hại được ta và "chúng" có những vũ khí tối tân mà chả bao giờ ta có:
đấy là nước da trắng, đấy là làn môi cong, đấy là mắt bồ câu, đấy là mũi dọc
dừa, là giọng nói dịu dàng và tiếng cười khanh khách như chim.
Mang những dụng cụ "giết người hàng
loạt" như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội nghiệp, thiếu đoàn kết,
phụ nữ đã xây dựng nên một * hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: Bao
nhiêu đàn ông bị giam cầm trong các gia đình, bị ăn, ngủ, xem ti vi và cả tắm
nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà,
bị dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm
nhũn dưới trời mưa như rất nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn
quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi) và kêu thét
lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí,
không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình.
Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ, gọi là áo,
bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ
như con giun gọi là ruy-băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung
sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không vượt ngục. Hậu
quả chính sách hà khắc của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng
lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong
tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi
chúng ta kiệt sức vì hội thảo, vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng
lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ
vì giá xăng dầu, giá xi măng, phụ nữ cứ vác về mà chả quan tâm tới giá tiền kem
dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.
Hỡi anh em !
Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không
dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sứckhỏe và tiền bạc của đàn
ông, phụ nữ tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét
sạch những ước mong chống đối.
Trong
cái ngày dài hơn thế kỷ ấy,hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của
anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn
mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó,
anh em sẽ giặt tã đến mười hai giờ, bổ củi đến ba giờ, rửa tủ lạnh, khua mạng
nhện, đổ rác đến đêm, những lúc giải lao thì khâu quần áo.
Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Ðường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu?
Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản.
Tóm lại, hãy dùng "gậy bà đập lưng bà". Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa...
Anh em tiến lên. Chiến thắng hay là chết!
Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Ðường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu?
Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản.
Tóm lại, hãy dùng "gậy bà đập lưng bà". Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa...
Anh em tiến lên. Chiến thắng hay là chết!
THƠ VUI 8/3.
(Sưu tầm)
TẶNG VỢ
Từ lâu hứa hẹn sẽ mua quà
Tặng vợ nhân ngày tám tháng ba
Lương tháng vợ cầm không lấy được
Vốn riêng mình cạn chẳng tìm ra
Này tiền học phí cho con trẻ
Nọ bữa ăn ngon dưỡng mẹ già...
Vợ có trách đâu mà áy náy
Thôi thì cứ tặng cái...thân ta!
Tâng bốc
Kính vợ đắc
thọ
Sợ vợ sống lâu
Nể vợ bớt ưu sầu
Để vợ lên đầu là trường sinh bất tử
*
***
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Cho ta thỏa thích mọi miền rong chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây tụt xuống làm người trần gian
Thiêng liêng lắm, xin miễn bàn
Định nghĩa không đúng chết oan có ngày
Mấy lời định nghĩa chưa hay
Mong em xá tội, đừng bay về trời
Vợ ơi! Vợ ơi! Vợ ơi!
Dẫu cho răng rụng - suốt đời anh yêu!
Tự trào
Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
Dịu dàng bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng xem có uống nước không?
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội...
Khổ sở
Hôm nay mồng tám tháng ba
Đàn ông xách gói chạy ra chạy vào
Mua hoa mua quà ào ào
Tiền đâu trong túi cứ trào tuôn ra
Hôm sau mồng chín tháng ba
Lục lọi trong túi tiền ta đâu rồi
Mì tôm cả tháng đến hồi
Cố nhai cố nuốt xong rồi tháng ba
Đùa tí
Hôm nay mồng tám tháng ba
Chị em phấn khởi đi ra đi vào
Đàn ông kính cẩn cúi chào
Chị em phấn khởi đi vào đi ra...
Hôm sau mồng chín tháng ba
Chị em tưởng bở đi ra đi vào
Đàn ông hổng có cúi chào
Chị em tiu nghỉu hết vào lại ra...
Kính vợ đắc thọ
Sợ vợ sống lâu
Nể vợ bớt ưu sầu
Để vợ lên đầu là trường sinh bất tử
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Cho ta thỏa thích mọi miền rong chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây tụt xuống làm người trần gian
Thiêng liêng lắm, xin miễn bàn
Định nghĩa không đúng chết oan có ngày
Mấy lời định nghĩa chưa hay
Mong em xá tội, đừng bay về trời
Vợ ơi! Vợ ơi! Vợ ơi!
Dẫu cho răng rụng - suốt đời anh yêu!
Tự trào
Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
Dịu dàng bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng xem có uống nước không?
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội...
Khổ sở
Hôm nay mồng tám tháng ba
Đàn ông xách gói chạy ra chạy vào
Mua hoa mua quà ào ào
Tiền đâu trong túi cứ trào tuôn ra
Hôm sau mồng chín tháng ba
Lục lọi trong túi tiền ta đâu rồi
Mì tôm cả tháng đến hồi
Cố nhai cố nuốt xong rồi tháng ba
Đùa tí
Hôm nay mồng tám tháng ba
Chị em phấn khởi đi ra đi vào
Đàn ông kính cẩn cúi chào
Chị em phấn khởi đi vào đi ra...
Hôm sau mồng chín tháng ba
Chị em tưởng bở đi ra đi vào
Đàn ông hổng có cúi chào
Chị em tiu nghỉu hết vào lại ra...
BÔNG CÚC VÀNG CHO
8-3
Văn Thanh
Hôm
nay Mồng Tám Tháng Ba
Anh
tặng Bông hoa cho người thắng cuộc.
Em
tài giỏi. Tay không Bắt giặc
Sau
một đêm kiếm hàng ngàn Dolas.
Bọn
nhà giàu thừa tiền xa hoa
Bòn
rút của Dân. Bán mua Dự án.
Chúng
tụ tập. Ăn chơi thác loạn
Cả
Bố lẫn Con. Vung vãi Bạc Vàng.
Đây
là nơi dễ hái ra tiền
Rất
phát đạt nghề buôn son bán phấn.
Sắc
đẹp Trời ban là đồng vốn lớn
Bán
hay cho ? Em được toàn quyền.
Nhưng
em ơi. Khi kiếm ra tiền
Nên
sử dụng thế nào cho đẹp
Bọn
mua dâm mới đáng tội chết
Kẻ
bán dâm. Đáng thương thôi mà.
Nay
nhân ngày Mồng tám tháng ba
Ít
Ai tặng hoa cho người bán phấn.
Biết
anh nghèo. Em không tìm đến
Anh
cắm bông Cúc vàng…
Lên
mộ Đạm Tiên.
Nếu thế giới không có đàn bà
Hàng tỉ đàn ông sẽ chết già
Ai làm đối tượng cho ông ghẹo
Khi có cô nào õng ẹo qua
Nếu thế giới không có đàn bà
Ai sẽ thay ông gánh việc nhà
Quạt nồng ấp lạnh ai chu tất
Nuôi cả đàn con cũng chẳng la
Nếu thế giới không có đàn bà
Thì các ông ở đâu mà ra
Mồng tám tháng ba ông nên nhớ
Mang tặng mỗi bà một đoá hoa.
Em cứ ngồi ngắm hoa
Em cứ ngồi ngắm hoa
Em cứ ca cứ hát
Anh sẽ lo rửa bát
Anh sẽ lo quét nhà
Anh sẽ lo giặt là
Em uống gì anh pha
Chợ gần hay chợ xa
Anh lần ra được hết
Món em ưa anh biết
Em cứ chờ mà xem
Em đánh phấn xoa kem
Anh nhặt rau vo gạo
Em ung dung đọc báo
Anh tay nấu tay xào
Anh tự làm không sao
Đừng lo gì em nhé
Tà áo em tuột chỉ
Đưa anh khâu lại giùm
Nho anh mua cả chùm
Buồn mồm em cứ nếm
Bạn gái em mà đến
Cứ vô tư chuyện trò
Anh tắm cho thằng cu
Rồi anh ru nó ngủ
Màn hình bao cầu thủ
Nghe em hét "vào rồi"
Hết một ngày em ơi
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Chị em hừng hực đi ra đi vào
Anh em trong bếp phều phào
Bây giờ em muốn anh vào hay ra
Chị em tủm tỉm xuýt xoa
Em thì chẳng thích anh ra tí nào
Anh em khí thế dâng trào
Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô
Mây vờn, chớp giật, mưa to
Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ
Bỗng nhiên trời đất tối mừ
Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà
Chị em tức tối kêu la
Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồng…
Thương cánh đàn ông
Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,
Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,
Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta
Đang xớn xác chọn mua quà “kính biếu”.
Trong phút chốc “mạnh” bỗng thành ra “yếu”
Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao
Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,
Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.
Như những con suối khô oằn mình trong mùa
cạn,
Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,
Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra
Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!
Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,
Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,
Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:
Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.
Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,
Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.
Đâu những đêm gió mát trăng lành,
Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.
Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,
Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,
Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,
Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,
Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…?!?
Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,
Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,
Khi phái yếu họ đã thành một khối
Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,
Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn
Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.
Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ
Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai
Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?
Khi quân tử bị chân dài khuất phục,
Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,
Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,
Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu…
Tâm tình của một chàng trai
Đến ngày mồng tám tháng ba
Thì tôi lại ước em là… đàn ông.
Ước em đôi má phai hồng
Đôi môi phai thắm, lại không… điệu đà
Ước em… duyên bớt mặn mà
Đừng đằm thắm quá, người ta yêu thầm!
Ước em, bỗng cũng… “hâm hâm”
Tự nhiên quên mất… cầm nhầm tay tôi!
Liều thử 1 phen
Hôm nay mồng tám tháng ba
Vợ tôi hậm hực đi ra đi vào:
… “lương đâu? chưa thấy đồng nào?”
Vợ tôi giận dữ .. đi vào đi ra …!!
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Anh đây túng quá, chạy ra ngoài đồng
Hoa Hồng vặt trộm một bông
Khi anh liếc mắt thấy không có người
Hoa không thì sợ em cười
Chạy ra đầu chợ – chỗ mươi dăm hàng
Thiếp kia bày dọc bày ngang
Sẵn năng khiếu trộm ? làm hàng? được ngay
Thiệp, hoa giờ đã đủ đầy
Nhưng mà quần áo ? ăn mày? sao đi ?
Máu liều sử dụng mấy khi
Cầm con dao nhọn phi ra đầu đường
Chọn thằng dở dở, ương ương
Tao đây có võ, biết đường cởi ra ?
Bộ đồ ăn cướp ái chà
Trông oai như cóc,tới nhà nàng thôi
Nhưng ai ngờ được hỡi trời
Một một ba tới, thôi rồi đời anh
Bao nhiêu mộng ước tan tành
Chỉ vì em đó – anh thành tù nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét