Ôi ngôi sao sáng trên trời
Sao lung linh lắm vì người cần sao
Mai này ta đủ tầm cao
Sao cần ta lắm nên sao sáng ngời…
Ai cầm quyền ai là dân
Ai cầm quyền ai là dân
Những ai rơm rác thánh thần là ai
Ai là một ai là hai
Ai người tử tế ai loài gian manh
Thế mà trời đã nắng hanh
Bình minh mặt đất trong xanh màu trời
Xôn xao ngoài phố tiếng người
Ung dung đời cứ là đời ung dung
Bạn đi tôi cũng đi cùng
Chân mây mở một vòng cung đợi chờ
Đâu là thực đâu là mơ
Cũng không xa lắm bến bờ của ta
Những ai rơm rác thánh thần là ai
Ai là một ai là hai
Ai người tử tế ai loài gian manh
Thế mà trời đã nắng hanh
Bình minh mặt đất trong xanh màu trời
Xôn xao ngoài phố tiếng người
Ung dung đời cứ là đời ung dung
Bạn đi tôi cũng đi cùng
Chân mây mở một vòng cung đợi chờ
Đâu là thực đâu là mơ
Cũng không xa lắm bến bờ của ta
Kiếp
Cái cõi trần gian là một cõi
Cõi đau cõi khổ cõi mặt trời
Cái kiếp nhân sinh là một kiếp
Kiếp thương kiếp nhớ kiếp nhân đôi
Có một tình người trên đường vắng
Mang theo nằng nặng những chơi vơi
Có một ngậm ngùi sâu thăm thẳm
Gọi về sáng nắng tỏa trong ngời
Cõi đau cõi khổ cõi mặt trời
Cái kiếp nhân sinh là một kiếp
Kiếp thương kiếp nhớ kiếp nhân đôi
Có một tình người trên đường vắng
Mang theo nằng nặng những chơi vơi
Có một ngậm ngùi sâu thăm thẳm
Gọi về sáng nắng tỏa trong ngời
Lạc
Bao giờ hết nợ lá thuyền
Giấc mơ tan biến vào đêm mịt mù
Thì đời ngột ngạt hơi thu
Bóng mây nặng trĩu ưu tư ngậm ngùi
Thì người lãnh đạm với người
Hoa tươi nhợt nhạt rã rời trong sương
Thì đường dẫn đến nghẽn đường
Ngôi sao cô độc vô thường chơi vơi
Bơ vơ một kẻ lạc thời
Vẩn vơ nghe gió hát lời ngày mai
Hiền
Giấc mơ tan biến vào đêm mịt mù
Thì đời ngột ngạt hơi thu
Bóng mây nặng trĩu ưu tư ngậm ngùi
Thì người lãnh đạm với người
Hoa tươi nhợt nhạt rã rời trong sương
Thì đường dẫn đến nghẽn đường
Ngôi sao cô độc vô thường chơi vơi
Bơ vơ một kẻ lạc thời
Vẩn vơ nghe gió hát lời ngày mai
Hiền
Sau chủ nhật đến thứ hai
Ở trong nỗi nhớ ra ngoài niềm thương
Chân không đợi cuối con đường
Nhân tình đọng giữa hốc tường xám rêu
Căng cho đến đứt giây diều
Dẫu còn quá ít cũng nhiều lắm thay
Ở trong nỗi nhớ ra ngoài niềm thương
Chân không đợi cuối con đường
Nhân tình đọng giữa hốc tường xám rêu
Căng cho đến đứt giây diều
Dẫu còn quá ít cũng nhiều lắm thay
Có ai đêm giữa ban ngày
Mong sao ngày giữa đêm dầy long lanh
Từ bao thất bại mà thành
Sáng nay sóng hạt nắng hanh hiền hòa
Tiếc
Mong sao ngày giữa đêm dầy long lanh
Từ bao thất bại mà thành
Sáng nay sóng hạt nắng hanh hiền hòa
Tiếc
Có tiếc nuối thu trong lá cây
Có mây có bụi có gì đây
Có không gì thế mà gì thế
Có bao mang mẻ đã dâng đầy
Có cái gọi là không - thời gian
Căng ra co lại mọi tương quan
Hình như vô ý mà có nghĩa
Dọn quang mai mỉa để liên hoàn
Có mây có bụi có gì đây
Có không gì thế mà gì thế
Có bao mang mẻ đã dâng đầy
Có cái gọi là không - thời gian
Căng ra co lại mọi tương quan
Hình như vô ý mà có nghĩa
Dọn quang mai mỉa để liên hoàn
THƯỜNG
Cái đời thường gọi đời thường
Bao nhiêu cao cả đều nương đời này
Dẫu cho bẩn thỉu bủa vây
Dẫu cho lừa mị phơi bày nhiều nơi
Đời thường đời của con người
Bao nhiêu đau khổ không lời kêu than
Chất chồng nỗi ức niềm oan
Một lòng tha thứ muôn vàn tình thương
Bao năm gánh vác dặm trường
Phũ phàng trĩu nặng buốt xương vai gầy
Ngày qua rồi lại qua ngày
Đêm đêm giữ đức tin này trong sương
Cái đời thường gọi đời thường
Đẹp như cô gái góc đường bán xôi
NGHIÊNG
Bao nhiêu cao cả đều nương đời này
Dẫu cho bẩn thỉu bủa vây
Dẫu cho lừa mị phơi bày nhiều nơi
Đời thường đời của con người
Bao nhiêu đau khổ không lời kêu than
Chất chồng nỗi ức niềm oan
Một lòng tha thứ muôn vàn tình thương
Bao năm gánh vác dặm trường
Phũ phàng trĩu nặng buốt xương vai gầy
Ngày qua rồi lại qua ngày
Đêm đêm giữ đức tin này trong sương
Cái đời thường gọi đời thường
Đẹp như cô gái góc đường bán xôi
NGHIÊNG
Đám mây đang vẫy ở phía trời xa
Hãy vươn mình lên đừng sa sút xuống
Nhặt mớ rau muống chọn mấy củ hành
Vắt nửa quả chanh thơm đĩa bánh cuốn
Ở ven bờ ruộng có con cào cào
Nơi cõi đời nào người thao thức gió
Trên đầu ngọn cỏ triết học nằm nghiêng
Cắt mấy lát riềng mà kho khúc cá
DUYÊN
Nhìn mưa lại thấy không mưa
Không thừa không thiếu chỉ vừa đủ thôi
Những gì được gọi là đời
Khi vui thì khóc khi cười thì đau
Lúc nào chậm lúc nào mau
Đêm qua đã hết bắt đầu hôm nay
Lòng thành mở rộng vòng tay
Ôm không gì cả cho đầy cơ duyên
Trên sông trôi một lá thuyền
Giữa đường vọng một ước nguyền xa xôi
ĐÔI
Xin giấc mơ là giấc mơ mãi mãi
Lá miên man chờ đợi dọc con đường
Lòng hững hờ bỗng trở thành mê mải
Bông hoa rừng không hái lạ lùng hương
Xin dòng sao là dòng sao mãi mãi
Tất cả thôi trống trải ấm chân trời
Không có gì đầy tràn manh áo vải
Mầm non tơ thơ dại nhú từng đôi
XIN
Xin người là một giấc mơ
Để còn trắng một đợi chờ trên mây
Xin người là một vòng tay
Để còn rớt một mê say giữa đường
Xin người là một chiều sương
Để còn đọng một xót thương trong lòng
Xin người là một cuối đông
Để còn ấm một ráng hồng đầu xuân
Xin người là một rất gần
Để còn vọng một tiếng ngân dịu dàng
MỜI
Học nhìn thời thế từ dân
Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa
Thấy chân thành thấy gian tà
Thấy ai đủ rõ thấy ta thật người
Bao nhiêu là những xu thời
Bấy nhiêu là những đua đòi lợi danh
Nào đây thủ đoạn gian manh
Nào kia mưu mẹo xoay quanh ghế ngồi
Rồi thì cũng đến tháng mười
Để còn nghe được những lời yêu thương
Yêu từ ngọn cỏ đầm sương
Thương từ những kiếp lạc đường bơ vơ
Đã từng chín đợi mười chờ
Thuở xưa năm ấy bây giờ mai sau
Đợi chừng nào gọi là lâu
Chờ làm chi bước qua cầu mà đi
Vẫn còn phượng đỏ mùa thi
Vẫn còn rừng núi mấy kỳ chiến tranh
Vẫn còn một giọt nắng hanh
Vẫn còn dòng sữa long lanh giữa trời
Còn nhiều ấp ủ sinh sôi
Còn bao trai gái của thời ngày nay
Cầm niềm tin vững trong tay
Ngày mai đang đợi phút giây vào đời
Còn tha thiết lắm cõi người
Còn năm mới đến gọi mời đầu hiên
Hãy vươn mình lên đừng sa sút xuống
Nhặt mớ rau muống chọn mấy củ hành
Vắt nửa quả chanh thơm đĩa bánh cuốn
Ở ven bờ ruộng có con cào cào
Nơi cõi đời nào người thao thức gió
Trên đầu ngọn cỏ triết học nằm nghiêng
Cắt mấy lát riềng mà kho khúc cá
DUYÊN
Nhìn mưa lại thấy không mưa
Không thừa không thiếu chỉ vừa đủ thôi
Những gì được gọi là đời
Khi vui thì khóc khi cười thì đau
Lúc nào chậm lúc nào mau
Đêm qua đã hết bắt đầu hôm nay
Lòng thành mở rộng vòng tay
Ôm không gì cả cho đầy cơ duyên
Trên sông trôi một lá thuyền
Giữa đường vọng một ước nguyền xa xôi
ĐÔI
Xin giấc mơ là giấc mơ mãi mãi
Lá miên man chờ đợi dọc con đường
Lòng hững hờ bỗng trở thành mê mải
Bông hoa rừng không hái lạ lùng hương
Xin dòng sao là dòng sao mãi mãi
Tất cả thôi trống trải ấm chân trời
Không có gì đầy tràn manh áo vải
Mầm non tơ thơ dại nhú từng đôi
XIN
Xin người là một giấc mơ
Để còn trắng một đợi chờ trên mây
Xin người là một vòng tay
Để còn rớt một mê say giữa đường
Xin người là một chiều sương
Để còn đọng một xót thương trong lòng
Xin người là một cuối đông
Để còn ấm một ráng hồng đầu xuân
Xin người là một rất gần
Để còn vọng một tiếng ngân dịu dàng
MỜI
Học nhìn thời thế từ dân
Thấy trong thấy đục thấy gần thấy xa
Thấy chân thành thấy gian tà
Thấy ai đủ rõ thấy ta thật người
Bao nhiêu là những xu thời
Bấy nhiêu là những đua đòi lợi danh
Nào đây thủ đoạn gian manh
Nào kia mưu mẹo xoay quanh ghế ngồi
Rồi thì cũng đến tháng mười
Để còn nghe được những lời yêu thương
Yêu từ ngọn cỏ đầm sương
Thương từ những kiếp lạc đường bơ vơ
Đã từng chín đợi mười chờ
Thuở xưa năm ấy bây giờ mai sau
Đợi chừng nào gọi là lâu
Chờ làm chi bước qua cầu mà đi
Vẫn còn phượng đỏ mùa thi
Vẫn còn rừng núi mấy kỳ chiến tranh
Vẫn còn một giọt nắng hanh
Vẫn còn dòng sữa long lanh giữa trời
Còn nhiều ấp ủ sinh sôi
Còn bao trai gái của thời ngày nay
Cầm niềm tin vững trong tay
Ngày mai đang đợi phút giây vào đời
Còn tha thiết lắm cõi người
Còn năm mới đến gọi mời đầu hiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét