Chuyện tiểu lâm
nói về tâm thế người lính: Vị tướng TQ muốn khoe với vị tướng Mỹ về sự dũng cảm của người lính
mình, bèn nói: Này anh lính, trước mặt anh là một đồn địch kiên cố, anh thể
hiện lòng dũng cảm mình thế nào?
Thưa chỉ huy,
tôi sẽ liều chết xông vào, nhằm thẳng quân thù nhả đạn, tôi nguyện hi sinh cho
tổ quốc.
Vị tướng Mỹ
quay sang người lính mình hỏi: Này anh lính, anh thể hiện lòng dũng cảm
của mình thế nào trong tình huống trên.
Thưa ngài, tôi
sẽ kiện ngài ra tòa án binh vì tội lạm dụng xương máu người lính.
Người tướng Mỹ
quay sang nói với vị tướng TQ: Ngài thấy đấy, đây là một người lính dũng
cảm thật sự. Người biết hành động theo lý trí và dám kiện cả cấp tướng của
mình.
Đây có thể là
câu chuyện tiểu lâm, tuy nhiên nó phản ánh tâm thế của người lính. Tuy là người
thực hiện theo mệnh lệnh của chỉ huy nhưng không phải vô điều kiện. Anh ta
là một con người phải biết suy nghĩ xem lệnh đó có đúng luật không? Anh ta phải
được luật pháp bảo vệ để tránh bị lạm dụng biến thành một
con robot, giật dây bởi cấp trên, gây nguy hiểm cho xã hội. Tên diệt
chủng Polpot không thể có ba đầu sáu tay để tàn sát 2 triệu dân Camphuchia
trong vài năm, hắn hoàn toàn nhờ vào đội quân robot này. Kẻ độc
tài dù có uy quyền đến đâu nhưng không có tay chân vâng lệnh vô điều
kiện thì không thể trở thành kẻ khát máu được.
Muốn vậy ngoài
việc có một hệ thống pháp luật qui định cụ thể chức năng và quyền hạn của anh
ta thì anh ta phải là người am hiểu pháp luật và phải có tinh thần thượng tôn
pháp luật. Anh ta thực thi mệnh lệnh là để chấp pháp chứ không
phải vì quyền uy cấp trên.Anh phải biết từ chối thực hiện những mệnh lệnh sai
trái.
Chúng ta sống
hàng ngàn năm trong chế độ quân chủ chuyên chế, nơi mà người lính chỉ
có một công việc duy nhất là làm theo lệnh quan tướng, sai đâu làm đó, sai
giết dân, đàn áp dân cũng làm. Nếu có thể thì cũng chỉ qui trách nhiệm cho quan
tướng còn lính thì vô can. Ngày nay chúng ta sống trong thời đại dân chủ, việc
như vậy là không thể chấp nhận được. Nhân dân dân không thể chấp
nhận việc phân bua của người lính là “hãy hiểu cho tôi, tôi chỉ
là lính, là lính thì phải thực hiện lệnh của cấp trên, tôi còn mẹ già, con dại
để nuôi”. Mọi người lính phải chịu trách nhiệm hành vi của mình trước quốc
pháp. Pháp luật là công bằng cho mọi người. Đây là một nhận thức mới
mà mỗi người chấp pháp nên có và người dân cũng nên biết.
Vấn đề của
đất nước:
Thời gian qua, nước ta nổi
lên nhiều vấn đề về luật pháp và thực thi luật pháp. Nhiều
vụ việc xâm phạm nghiêm trọng đến quyền tự do của công dân, đẩy nhiều công
dân vào oan khiên, tan nhà nát cửa. Họ khốn khổ đệ đơn kêu oan, đa số là
nhắm vào cấp ra quyết định, mà cấp này thường là quan to nên khó khăn muôn
phần. Ta thấy đến liên hợp quốc cũng không xử nổi bọn cầm đầu diệt chủng
Polpot huống chi một thảo dân ở xứ này.
Một ví dụ nổi
trội là bà Bùi Thị Minh Hằng, một công dân đang sống tại Vũng Tàu. Năm 2011 vì
thực hiện quyền công dân trong việc nói lên tiếng nói phản kháng lân bang xâm
phạm bờ cõi, ức hiếp ngư dân-xin nhắc lại biểu tình là một quyền chính đáng của
công dân-bà bị chủ tịch HN ra quyết định cưỡng chế đi học
tập cải tạo 6 tháng. Đây là một quyết định vi hiến vì hiến
pháp đã ghi rõ “không ai bị coi là có tội và phải chịu hình phạt khi
chưa có bản án kết tội của Toà án đã có hiệu lực pháp luật” (điều 72 HP
1992). Người thực thi quyết định cũng vi phạm nghiêm trọng qui
định của luật tố tụng hình sự, họ bắt cóc bà, đưa lên máy bay, cho
vào trại giam (dù có gọi là trại giáo dục thì bản chất nó không
thay đổi), hành động như một băng đảng chứ không phải là nhân viên chấp
pháp quốc gia.
Từ một người
làm ăn thành đạt, hành động sai trái của nhân viên công lực đã đưa bà đến ngã rẽ oan nghiệt: danh tiếng bị hủy hoại, công ăn việc
làm phá sản, gia đình tan nát. Hàng năm trời lênh đênh đi đòi công lý. Cánh cửa
công đường luông đóng chặt trong im lặng. Công dân điêu đứng, nhân viên
chấp pháp vô can. Đây là một lỗ hổng lớn đưa đến bất công. Điều
này là không thể chấp nhận được.
Kết luận:
Để có cuộc sống
bình yên, tinh thần thượng tôn pháp luật được tôn trọng, thực thi thì cần
phải có chế tài tất cả những cá nhân có liên quan đến những hành động sai
luật. Từ người ra quyết định, đến người thực thi. Tất cả đều phải có trách
nhiệm trước pháp luật và phải bồi thường thỏa đáng cho thiệt hại do mình
cùng gây ra. Đây cũng là một hình thức phân lập quyền lực để tránh lạm quyền.
Bà Bùi Hằng
không chỉ kiện người đứng đầu ra quyết định mà cần phải kiện tất cả những người
có liên quan đã tiếp tay xâm phạm, làm thiệt hại đến cuộc sống của
bà. (Tương tự anh Vươn không chỉ kiện người ra quyết định cưỡng chế sai mà
tất cả nhân viên công lực đi phá nhà anh cũng phải có trách nhiệm bồi
thường). Hành động này của bà không chỉ đòi công lý cho mình mà còn góp
phần trừ một hậu họa to lớn mà dân tộc có thể gặp phải trong tương lai. Đó
là kịch bản đen tối: nhà cầm quyền ra lệnh xả xúng vào dân,
người lính thực thi mệnh lệnh với lý do là chấp hành mệnh lệnh cấp
trên! (Thiên An Môn TQ là một bài học nhỡn tiền mà ta cần chiêm nghiệm).
Loạn lạc khắp nơi mà “nhà nước” này đã không
giải quyết được có nghĩa là cấp “lãnh đạo” hoàn toàn bất lực! Việt Nam trong
tình thế bị Trung cộng vây chặt bên ngoài, bên trong kẻ thù xâm lăng ráo riết
bành trướng nhân sự để thu tóm quyền cai trị, từ trung ương đến địa phương, mà
nhà nước đã chẳng những không phản ứng mà còn tình nguyện làm tay sai cho Trung
cộng thì đất nước này thực sự đã mất nước!
Những
vấn đề như tham nhũng mà lãnh đạo quốc gia không giải quyết được thì vấn đề
trọng đại hơn là đối phó với một kẻ thù mạnh hơn Việt Nam nhiều lần, thâm hiểm
hơn cộng sản Việt Nam 10 lần, làm sao những kẻ này đối phó được?
Sự có mặt của những kẻ này trong chức vụ hiện
thời chỉ là để tháng tháng lĩnh lương, quan trọng hơn hết là tiếp tục giữ lại
chức vụ để bảo vệ quyền lợi tài chính, vật chất cá nhân, mặc cho Trung cộng
thao túng, cai trị, đồng hóa Việt Nam (!) với hậu quả đương nhiên là 90 triệu
người dân Việt Nam phải mất nước với tốc độc càng lúc càng nhanh!
Việc
người Việt Nam mất nước nay đã thành đương nhiên, một chuyện đã rồi! Người Việt
Nam có ra khỏi được sự cai trị hiện nay của Trung cộng hay không là do ở quyết
định, hành động chung của toàn dân Việt Nam. Nhân dân không còn có thể trông
cậy bất cứ điều gì vào bộ phận “lãnh đạo quốc gia” hiện nay!
Những kẻ này
giờ đây chỉ là bù nhìn trong tay Trung cộng. Thực quyền của những kẻ này đã
không còn gì nữa. ý chí bảo vệ quốc gia, bảo vệ đồng bào nơi những kẻ này không
phải là không còn nữa mà là hoàn toàn không có trong đầu óc của những kẻ này!
Nếu có, họ đã không hành động như họ đã và đang hành động từ bấy lâu nay! Điều
lo nghĩ trong đầu của những kẻ này hiện nay chỉ có thể là:
1- Làm sao tiếp tục giữ được chổ ngồi.
2- Làm sao bảo vệ được tài sản cá nhân.
3- Làm sao chạy trốn ra khỏi nước an toàn cùng
với tài sản cá nhân đã vơ vét được !
Ngoài những nổi lo cụ thể này, trong đầu của
những kẻ này không có nổi lo nào khác lớn hơn!
Nhân dân Việt Nam cả nước
phải có phản ứng. Không phản ứng là phải chấp nhận thân phận nô lệ cho Trung
cộng. Chấp nhận nô lệ cho Trung cộng là phải chấp nhận số phận thảm khốc mà
Trung cộng đang và sẽ mang đến cho mình, mọi người dân Việt Nam!
Tám mươi sáu triệu người Việt nam trong nước, dù
là đảng viên cộng sản hay dân chúng bình thường, trước Trung cộng thân phận nô
lệ không có gì khác nhau. Có khác chăng là những đảng viên cộng sản có chức, có
quyền, có tài sản sẽ chết vì tay Trung cộng trước hơn ai hết, vì Trung cộng bắt
buộc sẽ phải tiêu diệt những thành phần này trong khi củng cố bộ máy nhân sự
cai trị Việt Nam bằng người địa phương để việc cai trị Việt Nam của Trung cộng
ngày một thêm vững chắc; sự khác nhau đơn giản chỉ là thế!