Lê Ngô Cát ngồi Tri huyện Thất Khê đã được mấy niên !
Ông huyện
trẻ không thấy non nước Cao Bằng thơ mộng như trong ca dao ai đó từng nỉ non tủi
hờn “ Nàng về nuôi cái cùng con -
Để cho anh trẩy nước non Cao Bằng”, mà chỉ thấy từng giải rừng
thiêng chập chùng hoang vắng, suối reo róc rách, chim hót líu lo, mang hoẵng
tác váng thung ghê rợn cả hoàng hôn. Có chăng nét gợi cảm đến rưng lệ là thành
quách nhà Mạc trơ gan cọ mãi với nắng mưa năm tháng như một thoáng hoài cổ mơ
hồ. Mấy lần bệnh sốt nước ngã nước quái ác quật ông xuống hành cho trụi lủi râu
tóc. Lê Ngô Cát phập phồng sống trong tâm trạng buồn nhớ quê nhà, bất đắc chí
vì cuộc đời này đầy rẫy bất công !
Cao Bằng là u tì quốc dành riêng cho những
người như loại ông có tài nhưng không chịu luồn cúi và chẳng biết đứng về phe
phái nào hết.
Một sáng thăng đường (Mậu Ngọ, Tự Đức thứ
11, năm 1858), liền có chiếu chỉ của vua Tự Đức triệu ông về Huế. Ông tức tốc
lên đường ngay. Mừng lo lẫn lộn khôn xiết. Không biết số phận mình sẽ ra sao
đây ?
Đến kinh, Cát vào thẳng Đại Nội bái mạng
vua. Tự Đức phán :
- Trẫm biết rõ tài khanh nên phong cho
khanh chức Hàn lâm viện Biên tu và giao Quốc sử quán cho khanh đó. Khanh hãy vì
trẫm mà san định lại lịch sử nước nhà cho tử tế ?
Lê Ngô Cát rập đầu :
- Muôn tâu, thần xin phụng mệnh.
Thế là từ đó cuộc sống đế đô bắt đầu : ơn
vua lộc nước, áo mão xênh xang, ăn trắng mặc trơn. Ngày ngày, ngồi ở Quốc sử
quán, Các lục lọi bí thư các sắp xếp chỉnh lý tài liệu, xắn cao tay áo viết
tiếp lịch sử thời vua Lê chúa Trịnh đến hết thời Lê Chiêu Thống, rồi vắt qua
đương triều. Cát viết miệt mài ngày đêm, hết tháng này sang tháng khác, hết năm
này qua năm kia - viết theo lệnh của đức vua ! Dĩ nhiên, ăn cơm chúa phải múa…
thành ra cái gì của triều Nguyễn cũng phải hay phải đẹp. Sự nghiệp cát cứ Nam
Hà của chúa Nguyễn là chính danh, thuận lẽ trời, hợp lòng người, Còn những gì ở
phía bên kia nhà Tây Sơn đều là ngụy tặc, xấu xa đáng căm ghét phỉ nhổ, Cát
nhúng bút vào hắc ín bôi đen tuốt. Còn Nhân Dân ? – Nhân Dân ư ? Ồ, họ
chỉ là đám đông mù quáng trong tay một nhúm người có thiên mệnh chỉ lối đưa
đường cho lịch sử.
Cặm cụi mấy năm, năm 1860, Cát hoàn thành
bộ sách. Sách dâng lên vua. Thật là độc đáo : toàn bộ lịch sử nước nhà được gói
gọn trong 3.774 câu lục bát khá uyển chuyển, một bộ sử diễn ca bằng thơ ! Tự
Đức ngự đọc, rất hài lòng “Khanh đã làm trúng ý trẫm”.
Cát viết thế chỉ vì tùy thời và chiều vua.
Tu chùa nào phải tụng kinh chùa ấy, Vả, Cát cũng ngã lòng buông xôi chữ tiết.
Mỗi khi nghĩ tới Cao Bằng, Cát hãy còn rùng mình, sởn ốc. Ngòi bút của Cát chỉ
sáng bừng lên khi viết về những cuộc chiến tranh chống xâm lăng huy hoàng của
dân tộc, nó mang hơi thở sử thi cổ đại đầy tráng khí khi Cát dành cho cuộc khởi
nghĩa Hai bà Trưng chống quân Nam Hán, ba lần đánh tan quân Nguyên Mông của vua
tôi nhà Trần, cuộc kháng chiến mười năm nằm gai nếm mật của Lê Lợi - Nguyễn
Trãi. Ngòi bút của Cát bừng bừng nộ khí khi tả hành động tội ác trời không dung
đất không tha của quân cướp nước. Cát châm biếm sâu cay những kẻ rước voi về
giày mả tổ, những kẻ ích kỷ phản nước hại nòi. Cái hay của văn là khi nó nói
được những thực chất của lòng mình, mọi lời dối trá chẳng lòe được ai. Ta hãy
nghe ông nói một đoạn về bà Triệu :
Vú
dài ba thước dắt lưng
Cưỡi
voi đánh trống trong rừng bước ra
Cũng
toan gánh vác sơn hà
Cho
Ngô biết mặt đàn bà nước Nam !
Tự Đức - vẫn
ông vua hay chữ ấy ngự lãm đến đoạn này đã vỗ đùi cười ha hả, khuyên tròn rồi
phết một sổ thật dài vào cạnh, tiện bút chữa chữ “cũng toan” thành “ghé vai”, rồi quay ra xởi lởi với đám quần thần :
- Ba thước vú ! Đàn bà vú vê chi dài dữ
khiếp rứa. Thế còn bọn đàn ông nước Nam chết rấp mô cả mà chỉ còn đàn bà con
gái đánh giặc làm cho bọn Ngô thấy mặt anh thư của nước Việt thôi sao ?
Tự Đức cười, bá quan văn võ cười theo. Nhà
vua cho gọi sử gia Lê Ngô Cát vào, ban thưởng cho Cát một tấm lụa với hai đồng
tiền ngự bằng bạc !
Nghe tin
vui, các bạn hữu nườm nượp đến tận quý xá mừng đòi tác giả bộ Đại Nam quốc sử diễn ca phải có rượu khao. Mọi người chúc tụng
hỉ hả. Cát lâng lâng trong khoái cảm công thành danh toại .
Khi rượu đã
ngà ngà, một bạn hứng chí đòi chủ nhân phải có thơ tức sự về việc vua ban “lộc”, Cát bèn ngất nga ngất ngưởng đọc :
Vua
khen thằng Cát có tài
Ban
cho cái khố với hai đồng tiền !
Ít lâu sau, đùng một cái, Lê Ngô Cát nhận
chiếu chỉ thăng Án sát kiêm Tán dương Quân vụ Cao Bằng. Lệnh phải lên ngay !
Mãi về sau,
ông mới vỡ nhẽ : hai câu thơ của ông đã đến tai Tự Đức. Ui chao, bệnh do mồm ăn
vào, tai vạ do mồm nói ra. Đức kim thượng cho ông có ý xỏ ngọt vua keo kiệt
(cho một tấm lụa đủ thửa cái khố và hai đồng tiền công may) nên đã “biếm” ông “trẩy” trở lại “non nước Cao Bằng” cho bõ ghét !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét