14 tháng 2, 2014

Đất nước tôi, năm hai ngàn không trăm mười bốn


Vũ Thị Phương Anh
Theo blog Anh Vũ
Hôm nay là ngày Valentine, ngày Lễ Tình Nhân, một truyền thống du nhập từ phương Tây mà giờ đã trở nên vô cùng phổ biến. Thì, thời đại toàn cầu hóa và thế giới phẳng mà lại.
Nhưng những ngày này cũng gợi nhớ đến một sự kiện lịch sử đau buồn mà tiếc thay giờ đây thế hệ con cái của tôi không mấy ai biết. Năm ấy, cách đây 35 năm, khi tôi chỉ vừa 19, chiến tranh chỉ vừa chấm dứt được vài năm, thì "tiếng súng đã vang lên trên bầu trời biên giới".
"Chưa yên vui cho trọn ngày
Áo lính lại khoác vào ngay
Chưa xây xong bao lầu đài
Súng thép đã ấm bàn tay
Tiếng kêu núi sông giục bước ngay ..."
Đó là những lời hát mà thế hệ của tôi ai cũng thuộc. Lệnh tổng động viên. Bạn bè tôi, nhiều người đã đậu đại học nhưng cũng trúng tuyển nghĩa vụ quân sự, nhận lệnh nhập ngũ để có người không về. Có người về nhưng không lành lặn. Có người may mắn trở về nguyên vẹn, được trở lại trường và trở thành sinh viên của tôi, với tư cách một cựu chiến binh. Những ký ức mà thế hệ của tôi không ai quên được.
Gần đến ngày 17/2, bạn bè tôi đã đưa lên facebook nhiều thông tin về cuộc chiến đã qua 35 năm nay giữa VN và Trung Quốc, giờ đã lại trở thành bạn vàng, anh em, đồng chí. Tôi bất ngờ khi thấy những bài viết rất xúc động về cuộc chiến vừa được đưa lên vài giờ thì đã bị vội vàng lột xuống. Càng bất ngờ hơn khi biết ngôi trường mang tên Hoàng Thị Hồng Chiêm, liệt sĩ trong cuộc chiến tranh chống TQ xâm lược năm 1979, mấy năm nay đã bị đổi lại để trở thành tên cũ, trường Bình Ngọc (hình như thế?). Tại sao người ta lại làm như vậy, quả tình tôi không thể nào hiểu được. Mặc dù tôi biết, chính quyền có những điều khó nói. Nhưng lẽ nào bạn vàng của chúng ta lại can thiệp vào những việc chi tiết đến như thế ư?
Lẩn thẩn, tôi làm thơ. Một bài thơ buồn, làm vào ngày Lễ Tình Nhân, một ngày lẽ ra phải vui. Bài thơ cho ngày mười bảy tháng hai, ngày mở đầu cuộc chiến khốc liệt mà dù ai có cố tình quên đi thì vẫn cứ nóng bỏng trong ký ức mọi người.
                                       --------------
Đất nước tôi, năm hai ngàn không trăm mười bốn


Đất nước lạ lùng
Đất nước của những vị anh hùng
Không tiếc thân mình, anh dũng chống ngoại xâm
Để được chính quyền chối bỏ
Đất nước có màu hoa gạo đỏ
Đỏ lạ lùng, như máu rỏ từ tim
Đất nước của bạt ngàn hoa sim
Phủ tím trời phía bắc
Nơi kẻ xâm lăng không còn là giặc
Mà đã hóa bạn vàng
Đất nước hiên ngang
Hai phen bon ngựa đá
Non sông vững vàng muôn thuở
Giờ đến nỗi này ư?
Đất nước của Hòn Vọng Phu
Của những Triệu, Trưng, của Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi
Của Hoàng Thị Hồng Chiêm, của Lê Đình Chinh
Những cái tên giờ có người không muốn nghe nhắc lại
Đất nước ấy ở đâu?
Đất nước của những nỗi đau
Chưa kịp thốt ra đã bị ai bịt miệng
Để chỉ còn những lời uất nghẹn
Đất nước có đỉnh Pò Hèn
Giờ hỏi ra, không ai còn biết
Đất nước bị đô hộ ngàn năm mà kẻ thù không thể diệt
Đất nước ấy đâu rồi?
Đất nước của tôi
Giờ nhìn quanh, sao thấy toàn Ích Tắc?

Không có nhận xét nào:

Trang