Đại tướng
đứng nghiêm chào một binh nhì trước giờ xuất trận, tự xuống cầu ao rửa chân,
khóc ướt gối khi trận đấu thắng lợi nhưng có đông chiến sĩ tử trận hay bữa cơm
trưa với cơm trắng và quả trứng luộc … là những câu chuyện, cảnh tượng cảm động
và lạ lùng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Đại tướng
đứng nghiêm chào một binh nhì trước giờ xuất trận
Trong tập
hồi ức Theo vết xích xe tăng họa sĩ Lê Trí Dũng kể: “Hôm ấy, Sư đoàn bộ đã dựng
một khán đài cao, Đại tướng đứng trên đó nói chuyện, toàn Sư hàng ngũ chỉnh tề
trải dài xuống ven đồi. Nhiều đơn vị ở quá xa chỉ cử đại diện. Đại tướng lên
nói chừng 15 phút, chúc Tết và động viên binh sĩ, tiếng “u ra” vang rền.
Kết thúc,
đơn vị chỗ nào lại về chỗ nấy. Chúng tôi còn nán lại để “xem mặt” ông. Ra đến
ngoài cánh rừng bạch đàn, thấy rất nhiều binh sĩ đứng dọc hai bên đường, từ
trên xe, ông nhảy xuống đi bộ giữa hai hàng quân, tay vẫy vẫy... Đột nhiên, ông
dừng lại trước một người lính trẻ, rất trẻ, chỉ chừng 17 tuổi và rất “hạt
tiêu”, lùng thùng trong bộ quân phục số 2.
Đối diện với
người binh nhì, ông ôn tồn hỏi: “Đồng chí đi bộ đội bao lâu rồi?” “Báo cáo Đại
tướng - gần một tháng ạ” “Đã học chào chưa?” Người lính trẻ lúng túng, vì cảm
động hơn là vì câu hỏi, và bất ngờ, Đại tướng dập gót, đứng nghiêm, giơ tay
chào. Người lính cũng đứng thẳng người, chào đáp lại, hai mắt anh rực sáng,
suốt đời tôi không bao giờ quên ánh mắt của người binh nhì hôm ấy.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp và họa sĩ Lê Trí Dũng trong lần vẽ tranh
tại tư gia Đại tướng
Trong ánh mắt ấy nửa như có sự hàm ơn, nửa như mang một lời hứa.
Trong giây lát, không gian như nén lại, rồi vỡ tung ra trong tiếng “u ra” vang
dội. Lần đầu tiên, tôi chứng kiến một cảnh tượng cảm động và lạ lùng: Một Đại
tướng đứng nghiêm chào một binh nhì trước giờ xuất trận.
Trong tập Lính Trường Sơn, Khổng Yến Phương cũng kể những câu
chuyện cảm động về tình “phụ tử chi binh” của vị tướng huyền thoại: Khi tướng
Giáp vào một lán tạm nghỉ bên đường, công vụ bưng một thau nước tới cho ông rửa
mặt nhưng ông nói: “Đồng chí để tôi xuống cầu phao được chứ? Anh chiến sĩ lúng
túng đỏ mặt. Tôi đứng lên vội đỡ lời: Thưa được ạ nhưng để đồng chí ấy xuống
trước xem lại đã (tôi muốn làm động tác chứng minh sự an toàn để người cán bộ
bảo vệ đi theo khỏi ngại). Tổng tư lệnh cười, nhẹ nhàng nói: anh em vẫn dùng
hàng ngày mà”.
Có những trận thắng vang dội, nhưng ông vẫn khóc
Trao đổi với Tiền Phong, Trung tướng Phạm Hồng Cư, nguyên Phó
Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam cho biết, Đại tướng Võ
Nguyên Giáp không cho phép đánh đổi chiến thắng bằng bất cứ giá nào, chỉ khi
nắm chắc địa hình, tìm được cách đánh ít thương vong nhất, ông mới ra lệnh tấn
công. Dù có những trận thắng vang dội, nhưng Đại tướng vẫn lặng khóc ở sở chỉ
huy.
Theo Trung tướng Hồng Cư, nếu phải nói về nghệ thuật quân sự
tiêu biểu nhất của Đại tướng, có thể nhắc đến hai thời điểm quyết định, đó là
việc thay đổi cách đánh ở Điện Biên Phủ năm 1954 và tinh thần “thần tốc, thần
tốc hơn nữa” trong chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975.
“Với trận Điện Biên Phủ năm 1954, nếu Đại tướng Võ Nguyên Giáp
không thay đổi cách đánh từ “đánh nhanh thắng nhanh” sang “đánh chắc thắng
chắc” thế hệ chúng tôi, đã có nhiều hơn những người đã nằm lại cánh đồng Mường
Thanh. Quyết định khó khăn nhất trong đời chỉ huy của Đại tướng là câu chuyện
quyết định “kéo pháo vào kéo pháo ra”. Đại tướng đã phải suy nghĩ suốt 11 ngày
đêm, có lúc đầu nóng bừng, y sĩ phải buộc dải băng ngải cứu lên đầu ông.
Đại tướng xúc động khi nhắc đến các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh vì
nền độc lập tự do của Tổ quốc.
Đại tướng nhận thấy giải pháp “đánh nhanh thắng nhanh” không phù
hợp vì quân đội chúng ta chưa có đủ năng lực và thời gian chuẩn bị. Đại tướng
đã thuyết phục cố vấn Trung Quốc và Đảng ủy mặt trận, đưa ra quyết định phù hợp
với thực tiễn Việt Nam.
Dù rất khó khăn, nhưng Đại tướng kiên trì thuyết phục Đảng ủy để
thay đổi cách đánh, ông cũng chia sẻ lời căn dặn của Hồ Chủ tịch “Trận này rất
quan trọng, phải đánh cho thắng. Chắc thắng mới đánh, không chắc thắng, không
đánh”, Trung tướng Hồng Cư chia sẻ. Cũng theo
Trung tướng Hồng Cư, Đại tướng luôn khẳng định quan điểm đánh là thắng, chỉ
đánh khi chắc thắng, nếu không thắng thì không đánh, như kim chỉ nam của quân
đội Việt Nam. Ông không cho phép đánh đổi chiến thắng bằng bất cứ giá nào, chỉ
khi nào nắm chắc địa hình, tìm được cách đánh ít thương vong ở mức cao nhất ông
mới ra lệnh tấn công. Thế nên dù có những trận thắng vang dội, nhưng Đại
tướng vẫn lặng khóc ở sở chỉ huy.
“Đầu năm
1952, ta mở màn chiến dịch Hòa Bình bằng trận Tu Vũ (Thanh Thủy, Phú Thọ). Trận
đánh diễn ra trong hoàn cảnh pháo binh Pháp bắn phá mãnh liệt vào đội hình hành
quân của các đơn vị. Nhưng với quyết tâm chiến đấu cao, cán bộ chiến sĩ toàn
trung đoàn đã khắc phục khó khăn, dũng cảm chiến đấu, tiêu diệt hoàn toàn cứ
điểm Tu Vũ. Tuy nhiên do hỏa lực địch quá mạnh, gây thương vong lớn cho ta. Đêm
hôm đó, ít người biết Đại tướng trằn trọc không ngủ và khóc ướt đầm cả gối”,
ông Cư xúc động kể lại.
Bữa cơm
trưa với cơm trắng và quả trứng luộc
Đại tá
Trần Hồng đã chụp và trân trọng lưu giữ hàng ngàn bức chân dung Đại tướng,
trong đó có nhiều bức toát lên vẻ bình dị thường ngày của một thiên tài quân
sự. Đau buồn trước sự ra đi của Đại tướng, Đại tá Trần Hồng tâm sự trên Người
lao động: Tôi luôn bị day dứt và ám ảnh bởi những khoảnh khắc trong cuộc sống
đời thường của Đại tướng. Là vị tướng lừng danh, được cả thế giới biết đến,
được nhân dân cả nước tôn kính nhưng Đại tướng Võ Nguyên Giáp luôn sống giản
dị, trong bữa ăn cũng như sinh hoạt. Ông dân dã trong từng bữa ăn tới mức thời
tôi là trung tá cũng nghèo lắm mà thấy bữa ăn của mình còn sang hơn bữa cơm của
Đại tướng.
Ông Hồng
cũng nhớ lại lần về thăm Nghệ An, lãnh đạo tỉnh bố trí Đại tướng nghỉ ở khách
sạn Phương Đông lớn và sang trọng bậc nhất thành phố Vinh. Khách sạn này phục
vụ các bữa ăn kiểu buffet với nhiều sơn hào hải vị nhưng trong khẩu phần ăn của
mình Đại tướng thường chỉ chọn các món khoai, sắn.
Nhiều người
chắc chắn sẽ ngỡ ngàng, xúc động trước chia sẻ của Đại tá Trần Hồng về bữa trưa
của Đại tướng và phu nhân chỉ với chút cơm trắng và 2 quả trứng luộc. Ông
nhường bà và bà lại nhường ông, họ cứ đẩy qua đẩy lại như vậy suốt bữa ăn.
“Trong sinh
hoạt thường ngày ông tiết kiệm từng hạt gạo cũng như trong chiến tranh ông quý
từng giọt máu của người chiến sĩ. Ông là vị tướng từ nhân dân mà ra và chiến
đấu cả đời vì nhân dân nên ông sống như bao người dân bình thường nhất”, ông
Hồng chia sẻ.
H.Minh
(tổng hợp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét