Cù Huy Cận
Ai ơi cà xứ Nghệ
Càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ
Càng chát lại càng ngon
Khoai lang vàng xứ Nghệ
Càng nhai lại càng bùi
Cam xã Đoài xứ Nghệ
Càng chín lại càng tươi
Ông Đồ xưa xứ Nghệ
Càng dạy chữ càng nhiều
Tính tình người xứ Nghệ
Càng biết lại càng yêu.
Ai đi vô nơi đây!
Xin dừng chân xứ Nghệ
Ai đi ra nơi này
Xin dừng chân xứ Nghệ
Nghe câu vè ví dặm
Càng lắng lại càng sâu
Như sông La chảy chậm
Đọng bao thuở vui sầu
Ăn xứ Nghệ ăn đặm
Đã nói,nói hết lòng
Đất này bền nghĩa bạn
Đất này tình thủy chung
Đất này mẹ dạy con
Yêu anh hùng nghĩa khí
Giữ lòng đỏ như son
Nuôi thù sâu tựa bể
Đất này đất xô viết
Đảng mở hội cờ hồng
Tự tuổi vàng đá biết
Mặn mãi tình công nông
Tình xứ Nghệ không mau
Nhưng bén rồi sâu lắng
Quen xứ Nghệ quen lâu
Càng tình sâu nghĩa nặng
Ôi xứ Nghệ ,xứ Nghệ
Đất cổ nước non nhà
Đã trăm nghìn thế hệ
Vẫn ưa nhút ,dưa cà
Dân thời đại Bác Hồ
Sống xã hội chủ nghĩa
Vẫn dáng dấp ông đồ
Hay chữ lại hay nghĩa
Ôi tâm hồn xứ Nghệ
Trong hồn Việt Nam ta
Có gì tự ông cha
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ.
MIỀN TRUNG
Trần Hoàng Cương
Bao giờ em về thăm
Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt
Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
Không ai gieo mà trắng mặt người.
SAO KHÔNG VỀ QUÊ CÙNG ANH
Không rõ tác giả
Sao không về quê cùng anh
Hay em ngại ba con sông cách trở
Đò Vạn Rú,không còn làng Vạn nữa
Bên Ngàn sâu ,chỉ sải một mái chèo
Sao em không về với người yêu
Ngắt trái chín đã đơm đầy mật ngọt
Hay em ngại nếp tranh nghèo miền ngược
Không che tròn bóng mát cuộc đời em
Bến Thủy cầu kiều đã nối hai bên
Anh muốn dắt em qua dòng Lam trong vắt
Mái đê xanh dăng mình ôm sông nước
Như tình yêu đã có tự bao đời
Người yêu ơi sao em chỉ mỉm cười
Mỗi lần nghe anh nhắc về quê mẹ
Tấm phên nứa gió lùa dù mỏng thế
Vẫn ấm tình che chở trái tim ta
Chợ không phiên ran ríu tiếng chào mua
Ngày nào cũng chen chân người xuôi ngược
Thuyền đầy bến dập dìu chờ con nước
Chở rừng về,tràn mít ,bưởi chè xanh
Sao em không về quê cùng anh?
Chợ đã dựng ven sông vẫn gọi là chợ Bộng
Cầu treo vắt sông sâu,đâu sợ mùa lũ cuốn
Lúa chen lối về làng ,phù sa quấn quanh chân
Người yêu ơi thôi nũng nĩu đi em
Chả ngại thiếu dầu thơm,về gội đầu lá sả
Chim khách gọi đầu hè,sóc chuyền cành trước ngõ
Tàu cau rụng sau nhà,hoa bưởi nở vườn bên.
Ai ơi cà xứ Nghệ
Càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ
Càng chát lại càng ngon
Khoai lang vàng xứ Nghệ
Càng nhai lại càng bùi
Cam xã Đoài xứ Nghệ
Càng chín lại càng tươi
Ông Đồ xưa xứ Nghệ
Càng dạy chữ càng nhiều
Tính tình người xứ Nghệ
Càng biết lại càng yêu.
Ai đi vô nơi đây!
Xin dừng chân xứ Nghệ
Ai đi ra nơi này
Xin dừng chân xứ Nghệ
Nghe câu vè ví dặm
Càng lắng lại càng sâu
Như sông La chảy chậm
Đọng bao thuở vui sầu
Ăn xứ Nghệ ăn đặm
Đã nói,nói hết lòng
Đất này bền nghĩa bạn
Đất này tình thủy chung
Đất này mẹ dạy con
Yêu anh hùng nghĩa khí
Giữ lòng đỏ như son
Nuôi thù sâu tựa bể
Đất này đất xô viết
Đảng mở hội cờ hồng
Tự tuổi vàng đá biết
Mặn mãi tình công nông
Tình xứ Nghệ không mau
Nhưng bén rồi sâu lắng
Quen xứ Nghệ quen lâu
Càng tình sâu nghĩa nặng
Ôi xứ Nghệ ,xứ Nghệ
Đất cổ nước non nhà
Đã trăm nghìn thế hệ
Vẫn ưa nhút ,dưa cà
Dân thời đại Bác Hồ
Sống xã hội chủ nghĩa
Vẫn dáng dấp ông đồ
Hay chữ lại hay nghĩa
Ôi tâm hồn xứ Nghệ
Trong hồn Việt Nam ta
Có gì tự ông cha
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ.
MIỀN TRUNG
Trần Hoàng Cương
Bao giờ em về thăm
Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt
Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
Không ai gieo mà trắng mặt người.
SAO KHÔNG VỀ QUÊ CÙNG ANH
Không rõ tác giả
Sao không về quê cùng anh
Hay em ngại ba con sông cách trở
Đò Vạn Rú,không còn làng Vạn nữa
Bên Ngàn sâu ,chỉ sải một mái chèo
Sao em không về với người yêu
Ngắt trái chín đã đơm đầy mật ngọt
Hay em ngại nếp tranh nghèo miền ngược
Không che tròn bóng mát cuộc đời em
Bến Thủy cầu kiều đã nối hai bên
Anh muốn dắt em qua dòng Lam trong vắt
Mái đê xanh dăng mình ôm sông nước
Như tình yêu đã có tự bao đời
Người yêu ơi sao em chỉ mỉm cười
Mỗi lần nghe anh nhắc về quê mẹ
Tấm phên nứa gió lùa dù mỏng thế
Vẫn ấm tình che chở trái tim ta
Chợ không phiên ran ríu tiếng chào mua
Ngày nào cũng chen chân người xuôi ngược
Thuyền đầy bến dập dìu chờ con nước
Chở rừng về,tràn mít ,bưởi chè xanh
Sao em không về quê cùng anh?
Chợ đã dựng ven sông vẫn gọi là chợ Bộng
Cầu treo vắt sông sâu,đâu sợ mùa lũ cuốn
Lúa chen lối về làng ,phù sa quấn quanh chân
Người yêu ơi thôi nũng nĩu đi em
Chả ngại thiếu dầu thơm,về gội đầu lá sả
Chim khách gọi đầu hè,sóc chuyền cành trước ngõ
Tàu cau rụng sau nhà,hoa bưởi nở vườn bên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét