Các ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng dự Hội nghị Thành Đô.
Tóm lược: Trước 1975, VN đã làm nhiều việc không chịu theo chiến lược lớn của TQ là chịu chia đôi VN và để TQ khống chế thao túng Căm pu chia, điều đó làm TQ bực tức quyết cho VN một bài học. Lãnh đạo VN rất thiếu thông tin, yếu kém trí tuệ, lại đúng lúc Liên Xô tan rã, nên đã xa vào bẫy Mưu kế Tôn tử của TQ, hốt hoảng tin “lời đồn” rằng, Mỹ sẽ quay lại phục thù tại VN. Trên tư duy cho rằng, nếu đã không độc lập được, thì thòa “rơi vào tay TQ còn hơn”, nên đã nẩy sinh Hội nghị Thành đô. Mặc dù VN “xin” sỏ này nọ, song thế và lực của TQ khi đó chưa đủ để “ôm” được ngay VN. Hội nghị Thành đô do đó đã bị giữ trong màn bí mật.
Ngày nay, CN bành trướng bá quyền TQ đủ sức bùng phát, VN là một mục tiêu quan trọng nhất ở ĐNÁ, nhưng, một mặt nhân dân VN đã đủ hiểu biết, Đảng VN đã thông minh hơn, và âm mưu của TQ lại cũng bị thế giới tham gia ngăn chặn. Trong tình hình đó, TQ phải đổi chiến thuật: Bây giờ kẻ thù bên trong thực sự và mạnh nhất của VN, của Đảng CSVN chính là hệ quả của những tệ nạn xấu sa tiêu cực do Thể chế chính trị sai lầm (đang được sửa) gây ra đã tích tụ mấy chục năm, nay đã đến thời điểm mà phản ứng của nhân dân (cả trong lẫn ngoài nước) trở nên bùng phát, đe dọa sự tồn tại của chế độ. Thấy rõ điều đó, nên TQ đã tận dụng, bổ sung thêm bằng cách dàn dụng cực kỳ khôn ngoan (bao gồm đủ các loại công cụ “cứng -mềm” nham hiểm) tạo ra khả năng (có thật và cả tạo tác, kích động, tuyên truyền tô vẽ thêm) sự “bùng phát” đe dọa “bạo loạn” tại VN, nhằm dùng nó như con ngáo ộp tương tự như dàn dựng đã rất hiệu quả sự đe dọa ”quay trở lại đánh chiếm VN của Hoa Kỳ” trước đây, thời ông Nguyễn Văn Linh. Quả thật, cũng vì thiếu thông tin và kém minh triết, nên đã nẩy sinh chia rẽ, lãnh đạo VN lại một nữa xa bẫy Tôn tử, mà biểu hiện gần đây nhất là chuyến đi cầu cứu của ông Nguyễn Sinh Hùng, đặc trưng nổi bật là hình ảnh ông Nguyễn Sinh Hùng bái lậy trước bàn thờ có tượng Mao Trạch Đông.
Ts. Vũ Duy Phú |
Chúng ta hãy rút kinh nghiệm sự hoảng hốt sai lầm đã tạo ra Hội nghị Thành Đô. Cách sửa chứa duy nhất là toàn dân ta, cả trong lẫn ngoài nước, kể cả các lực lượng VNCH, phải tạm thời đoàn kết chung quanh Đảng CSVN, Quốc hội VN và Chính phủ VN, cùng họ sửa chữa sai lầm, từ bỏ chế độ chính trị cũ, đổi tên Nước, đổi tên Đảng, cho đúng thực chất là Đảng VN, không hồi tố cái cũ, cương quyết xây dựng tiếp chế độ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, chế độ mà VN mới làm được một vế là Độc lập Thống nhất, nhưng chưa có Tự do, Dân chủ.
Bước chuyển tiếp này là: 1/Trao toàn quyền cho toàn Dân, tức Quốc hội. 2/ Không hồi tối những tham những tiêu cực, những ý kiến trái chiều nhưng không trực tiếp gây rối, phạm pháp;3/ Mời đồng bào VN
từ hải ngại về cùng tham gia đoàn kết xây dựng đất nước; 4/ Tôn trọng Đảng CSVN, coi như một cố vấn tối cao về riêng chính trị của Quốc hội, nhưng không có quyền quyết định.5/ Tự do báo chí ngôn luận, biểu tình, hội họp, nhân quyền theo luật do Quốc hội sẽ quy định cụ thể để đảm bảo Tự do có trật tự thật sự (không được đầy đủ, thậm chí quá trớn như Pháp và Hoa Kỳ hiện nay).
Tư duy Tập thể
Có thể xem thêm chi tiết, nhất là ý kiến của ông OBAMA.
Một trong những cái sai lầm chết người của CNXH là đảng lãnh đạo độc quyền, mất dân chủ tự do, trong đó có tự do báo chí, thông tin ngôn luận. Cái sai lầm thứ hai là phải tuyệt đối tin tưởng vào lãnh đạo của Trung ương, Bộ chính trị. Vậy là mọi thành viên trung thành nghiêm chỉnh, thật thà cứ như cái máy làm việc chết thôi theo chỉ thị mệnh lệnh của Lãnh đạo tối cao. Điều đó chỉ đúng trong chiến đấu phá cái cũ, trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc, vì về cơ bản mục tiêu và ta – địch đã rõ mồn một. Song trong xây dựng hòa bình, thi đua cạnh tranh và hội nhập thế giới thì có vô vàn con đường, hàng trăm tình huống, hàng triệu giải pháp khác nhau . . .lại vẫn còn trong cái thể bị kìm kẹp, áp lực và hơn nữa vẫn còn là mục tiêu thôn tính hoặc xâm lược của nước ngoài . . .thì có đến mười cái Bộ chính trị tồn tại cùng một lúc mà lại vẫn theo cung cách tập trung , bịt tai, bịt mắt và tin tưởng CN Mác – Lê nói trên . . .thì xã hội loạn dần dần và thua là cái chắc (như Liên Xô cũ). Mấy năm gần đây, dù muốn hay không Bộ Chính trị nhiệm kỳ này của ta cũng thấy rõ thực tế rất nguy hiểm đó. Nhưng sai lầm tích tụ hàng mấy chục năm, khiếm khuyết không chỉ nẩy sinh và tồn tại trong Đảng, mà nó đã lan ra trong hầu hết các ngõ ngách của xã hội. Trong cái thế ngồi trên đống lửa thế này, một mình Bộ Chính trị, Ban Bí thư làm sao mà đủ trí tuệ, đủ uy tín, sức mạnh tập trung chỉ đạo giải quyết được đủ mọi vấn đề. Do đó phân tán ý kiến (các phe) là cái dễ hiểu.Trong cái thể chế như cũ, cũng không thể đòi hỏi toàn thể các UV trung ương tự có đầy đủ thông tin và trí tuệ thích ứng mà tham gia giải quyết thật chính xác được. Vậy là xuất hiện cái tình thế rất gay gắt tiến thoái lưỡng nan mà Đ/C Nguyễn Văn Linh và Bộ Chính trị thủa trước đã gặp phải: Liên Xô vừa tan rã, Việt Nam thì đang suy yếu, hết sức lực, lại được “lộ tin mật” Trung Quốc sau chiến tranh biên giới đã rút kinh nghiệm, “muốn ra đòn quyết định, còn Mỹ đang có âm mưu quay lại . . .”
Vậy Việt Nam lúc đó phải chọn nhanh ngay giữa 2 phương án: Hoặc là lần này sẽ thua Đế quốc Mỹ - “kẻ thù không đợi trời chung” quay lại, hay chịu đầu hàng Trung Quốc bằng cách trả giá trong hòa bình danh dự “4 tốt” và “16 chữ vàng” ? Nguyễn văn Linh và Bộ Chính tri lúc đó đã “tập trung”, “sáng suốt” chọn phương án sau, “thà thua Trung Quốc còn hơn !” (kẻ chỉ khác mình về các mục tiêu cụ thể).
Lần này “theo thông tin nội bộ của ta”: “Mỹ và Nga đang xa lầy vào rất nhiều mặt trận, thậm chí còn “muốn hạ thủ nhau”, nên đứng trước sự bành trướng vi phạm rất trắng trợn luật pháp quốc tế tại Biển Đông làm cho cả 2 anh đó rất bực tức mà không thể làm gì được, như “đang diễn ra”. Hơn nữa Obama lại theo đường lối Ôn Hòa, Đôi bên – nếu mà đều tử tế cả - sẽ “cùng thắng”, áp dụng với cả trong nước và quốc tế (như tư tưởng của Hồ Chí Minh),mà nay lại sắp hết nhiệm kỳ, do đó cũng chỉ có hành động hạn chế, ngạp ngừng như ta đang thấy. ĐNÁ thì mới đang tiến tới, nhưng còn mới mẻ quá và chưa hết chia rẽ; tấm gương Mianma chưa có gì rõ ràng; trên thế giới lại đang đứng trước 2 đại nạn IS và Biến đổi khí hậu, mà VN với TQ – dù ngàn năm phong kiến tàn tệ thế nào - thì nay đã khác, đã có thời gian chung tay chiến đấu chống đế quốc xâm lược với nhau, mà họ lại tận tâm giúp nước mình đánh Mỹ trước đây (dù họ đã quên ơn đổ xương máu của VN), trước mắt lại đang mở ra “Đại cục lâu dài” (lãnh đạo thế giới) (?) . . . Đại cường thứ nhất thì “đang đi xuống”, đang “đổi mới tư duy”; Đại cường thứ hai thì đang đi lên nhắm tới Đại cục. . .v.v. . và v.v. . “. Với những thông tin nội bộ là chính như vậy, nên nếu khi có bạo động trong nước mà Trung ương bí quá thì chỉ có cách là dựa vào Trung Quốc là “bạn thân nhất thời nay” mà thôi… Trên nhận định khái quát như vậy, thì TƯ ta lại đành phải có một cái gì đó tương tự như “Hội nghị Thành đô”, nhưng tất nhiên là hiện đại, thông minh, nhẹ nhàng ít lộ liễu và “ý tứ” hơn.
Chúng tôi nghĩ rằng, cái kiểu lãnh đạo tập trung tin tưởng độc quyền Mác – Lê của ta thì chỉ nắm được thông tin một chiều nội bộ (cả hai bên) trên cơ sở lý luận cổ điển kiểu như nêu trên thôi. Tuy nhiên, thông tin bên ngoài thì lại nói rõ cả hai bên – VN và TQ - đều gần động loạn do chế độ sai lầm làm nhân dân cả hai bên đều mất lòng tin nặng nề như nhau cả, nếu ta có thể sẽ có “bạo động”, thì TQ cũng đã và đang “bạo động” rồi.
Vậy là hai anh đều có những mặt mạnh bề nổi, nhưng cũng đều “thậm cấp chí nguy “ trong nội bộ đang gặp nhau. Còn các nước có thể chế văn minh trên thế giới hầu hết họ đã hiểu gần rõ tất cả bức tranh tổng quát, bởi vì không ai ngăn cấm được thông tin của họ. Họ không hoang mang lo sợ như nhiều cán bộ và một bộ phận khá lớn nhân dân ta đâu. Lấy ví dụ cụ thể: Chính Obama đã nói rõ (trong bản thông tin trên mạng người ta đã loan báo đi khắp nơi) như sau:
Subject: TT Obama cảnh cáo TQ. (Từ: loc nguyen , và Trần NHơn 3D@trannhon.com chuyển tiếp:
Tổng thống Obama: “Tôi chỉ cần làm 6 việc khiến ĐCSTQ tan tành mà không phải dùng đến một người lính nào!”
Ông Obama đã cảnh cáo quan chức Trung Quốc: Nếu quý quốc dám gây chiến tranh vớiPhilippines, Việt Nam, Nhật Bản, tôi chỉ cần nói ra 6 điều là Trung Quốc tan vỡ, không phải sử dụng đến dù chỉ một người lính.
1. Công bố tài khoản nước ngoài của quan chức Trung Quốc và cho đóng băng.
2. Công bố danh sách quan chức Trung Quốc có hộ chiếu Mỹ.
3. Công bố danh sách người nhà các quan chức cấp cao Trung Quốc định cư tại Mỹ.
4. Ra lệnh thanh tra biệt thự và tình nhân của quan chức Trung Quốc ở Los Angeles.
5. Đưa người nhà quan chức Trung Quốc đang sống tại Mỹ đến nhà tù nổi tiếng của Mỹ ởGuantanamo (Cuba).
6. Tiếp tế vũ khí cho công nhân thất nghiệp ở Trung Quốc (có lẽ chỉ cần áp dụng điều thứ 6 này là đủ). "....
Có thể những ai chưa nhận được những bản tin đại chúng “mật” (có thể ai đó phóng tác) tương tự như thế này (mà chỉ đủ thời gian đọc các bản tin nội bộ không thôi) thì quả là dễ dàng hoang mang thật. Còn chúng tôi khi đọc các bản tin trên mạng, chúng tôi đều phải chọn những nguồn tin đáng tin cậy, đứng đắn, và tự chủ phân tích khách quan, không dễ dàng tin ngay.
Cái điều chúng ta nên chú ý là: Trung Quốc đang cần dùng mọi phương sách theo Mưu lược Tôn tử để đảm bảo dẹp yên mâu thuẫn xung đột và giữ vững trật tự an toàn nội bộ, bằng cách dùng sức manh quân sự tập trung chủ động được đẩy thật cao cái “Đại cục” “nước lớn vĩ đại văn minh lâu đời” ra bên ngoài, TQ cần phải có vị trí xứng đáng trên thế giới, bằng cách đó làm cho toàn dân hy vọng, gạt bỏ hết mọi mâu thuẫn, xấu xa , tệ hại “tạm thời” trong nước . .Mặt khác, TQ có thể dùng mưu lược Tôn tử chiếm được hoàn tòan hay một nửa VN mà không cần chiến tranh, do đó Obama không có cớ vận dụng cái “đòn” chống chiến tranh như đã dự kiến và đã lộ ra. Đó là phương sách cao tay nhất của TQ, mà lãnh đạoVN bị thông tin một chiều nên quá lo lắng – như sai lầm hoảng hốt nhầm lẫn bị động “dơ tay hàng” không cần thiết vì chỉ theo những nguồn “tin mật” của TQ như trong cái thời ông Nguyễn văn Linh đang lãnh đạo, vì đã bị bịt mọi thông tin sự thật mà thôi
Ts.VD/Vietnam Institut of Development Studies (VIDS)/(VA News)
Bước chuyển tiếp này là: 1/Trao toàn quyền cho toàn Dân, tức Quốc hội. 2/ Không hồi tối những tham những tiêu cực, những ý kiến trái chiều nhưng không trực tiếp gây rối, phạm pháp;3/ Mời đồng bào VN
từ hải ngại về cùng tham gia đoàn kết xây dựng đất nước; 4/ Tôn trọng Đảng CSVN, coi như một cố vấn tối cao về riêng chính trị của Quốc hội, nhưng không có quyền quyết định.5/ Tự do báo chí ngôn luận, biểu tình, hội họp, nhân quyền theo luật do Quốc hội sẽ quy định cụ thể để đảm bảo Tự do có trật tự thật sự (không được đầy đủ, thậm chí quá trớn như Pháp và Hoa Kỳ hiện nay).
Tư duy Tập thể
Có thể xem thêm chi tiết, nhất là ý kiến của ông OBAMA.
Một trong những cái sai lầm chết người của CNXH là đảng lãnh đạo độc quyền, mất dân chủ tự do, trong đó có tự do báo chí, thông tin ngôn luận. Cái sai lầm thứ hai là phải tuyệt đối tin tưởng vào lãnh đạo của Trung ương, Bộ chính trị. Vậy là mọi thành viên trung thành nghiêm chỉnh, thật thà cứ như cái máy làm việc chết thôi theo chỉ thị mệnh lệnh của Lãnh đạo tối cao. Điều đó chỉ đúng trong chiến đấu phá cái cũ, trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc, vì về cơ bản mục tiêu và ta – địch đã rõ mồn một. Song trong xây dựng hòa bình, thi đua cạnh tranh và hội nhập thế giới thì có vô vàn con đường, hàng trăm tình huống, hàng triệu giải pháp khác nhau . . .lại vẫn còn trong cái thể bị kìm kẹp, áp lực và hơn nữa vẫn còn là mục tiêu thôn tính hoặc xâm lược của nước ngoài . . .thì có đến mười cái Bộ chính trị tồn tại cùng một lúc mà lại vẫn theo cung cách tập trung , bịt tai, bịt mắt và tin tưởng CN Mác – Lê nói trên . . .thì xã hội loạn dần dần và thua là cái chắc (như Liên Xô cũ). Mấy năm gần đây, dù muốn hay không Bộ Chính trị nhiệm kỳ này của ta cũng thấy rõ thực tế rất nguy hiểm đó. Nhưng sai lầm tích tụ hàng mấy chục năm, khiếm khuyết không chỉ nẩy sinh và tồn tại trong Đảng, mà nó đã lan ra trong hầu hết các ngõ ngách của xã hội. Trong cái thế ngồi trên đống lửa thế này, một mình Bộ Chính trị, Ban Bí thư làm sao mà đủ trí tuệ, đủ uy tín, sức mạnh tập trung chỉ đạo giải quyết được đủ mọi vấn đề. Do đó phân tán ý kiến (các phe) là cái dễ hiểu.Trong cái thể chế như cũ, cũng không thể đòi hỏi toàn thể các UV trung ương tự có đầy đủ thông tin và trí tuệ thích ứng mà tham gia giải quyết thật chính xác được. Vậy là xuất hiện cái tình thế rất gay gắt tiến thoái lưỡng nan mà Đ/C Nguyễn Văn Linh và Bộ Chính trị thủa trước đã gặp phải: Liên Xô vừa tan rã, Việt Nam thì đang suy yếu, hết sức lực, lại được “lộ tin mật” Trung Quốc sau chiến tranh biên giới đã rút kinh nghiệm, “muốn ra đòn quyết định, còn Mỹ đang có âm mưu quay lại . . .”
Vậy Việt Nam lúc đó phải chọn nhanh ngay giữa 2 phương án: Hoặc là lần này sẽ thua Đế quốc Mỹ - “kẻ thù không đợi trời chung” quay lại, hay chịu đầu hàng Trung Quốc bằng cách trả giá trong hòa bình danh dự “4 tốt” và “16 chữ vàng” ? Nguyễn văn Linh và Bộ Chính tri lúc đó đã “tập trung”, “sáng suốt” chọn phương án sau, “thà thua Trung Quốc còn hơn !” (kẻ chỉ khác mình về các mục tiêu cụ thể).
Lần này “theo thông tin nội bộ của ta”: “Mỹ và Nga đang xa lầy vào rất nhiều mặt trận, thậm chí còn “muốn hạ thủ nhau”, nên đứng trước sự bành trướng vi phạm rất trắng trợn luật pháp quốc tế tại Biển Đông làm cho cả 2 anh đó rất bực tức mà không thể làm gì được, như “đang diễn ra”. Hơn nữa Obama lại theo đường lối Ôn Hòa, Đôi bên – nếu mà đều tử tế cả - sẽ “cùng thắng”, áp dụng với cả trong nước và quốc tế (như tư tưởng của Hồ Chí Minh),mà nay lại sắp hết nhiệm kỳ, do đó cũng chỉ có hành động hạn chế, ngạp ngừng như ta đang thấy. ĐNÁ thì mới đang tiến tới, nhưng còn mới mẻ quá và chưa hết chia rẽ; tấm gương Mianma chưa có gì rõ ràng; trên thế giới lại đang đứng trước 2 đại nạn IS và Biến đổi khí hậu, mà VN với TQ – dù ngàn năm phong kiến tàn tệ thế nào - thì nay đã khác, đã có thời gian chung tay chiến đấu chống đế quốc xâm lược với nhau, mà họ lại tận tâm giúp nước mình đánh Mỹ trước đây (dù họ đã quên ơn đổ xương máu của VN), trước mắt lại đang mở ra “Đại cục lâu dài” (lãnh đạo thế giới) (?) . . . Đại cường thứ nhất thì “đang đi xuống”, đang “đổi mới tư duy”; Đại cường thứ hai thì đang đi lên nhắm tới Đại cục. . .v.v. . và v.v. . “. Với những thông tin nội bộ là chính như vậy, nên nếu khi có bạo động trong nước mà Trung ương bí quá thì chỉ có cách là dựa vào Trung Quốc là “bạn thân nhất thời nay” mà thôi… Trên nhận định khái quát như vậy, thì TƯ ta lại đành phải có một cái gì đó tương tự như “Hội nghị Thành đô”, nhưng tất nhiên là hiện đại, thông minh, nhẹ nhàng ít lộ liễu và “ý tứ” hơn.
Chúng tôi nghĩ rằng, cái kiểu lãnh đạo tập trung tin tưởng độc quyền Mác – Lê của ta thì chỉ nắm được thông tin một chiều nội bộ (cả hai bên) trên cơ sở lý luận cổ điển kiểu như nêu trên thôi. Tuy nhiên, thông tin bên ngoài thì lại nói rõ cả hai bên – VN và TQ - đều gần động loạn do chế độ sai lầm làm nhân dân cả hai bên đều mất lòng tin nặng nề như nhau cả, nếu ta có thể sẽ có “bạo động”, thì TQ cũng đã và đang “bạo động” rồi.
Vậy là hai anh đều có những mặt mạnh bề nổi, nhưng cũng đều “thậm cấp chí nguy “ trong nội bộ đang gặp nhau. Còn các nước có thể chế văn minh trên thế giới hầu hết họ đã hiểu gần rõ tất cả bức tranh tổng quát, bởi vì không ai ngăn cấm được thông tin của họ. Họ không hoang mang lo sợ như nhiều cán bộ và một bộ phận khá lớn nhân dân ta đâu. Lấy ví dụ cụ thể: Chính Obama đã nói rõ (trong bản thông tin trên mạng người ta đã loan báo đi khắp nơi) như sau:
Subject: TT Obama cảnh cáo TQ. (Từ: loc nguyen , và Trần NHơn 3D@trannhon.com chuyển tiếp:
Tổng thống Obama: “Tôi chỉ cần làm 6 việc khiến ĐCSTQ tan tành mà không phải dùng đến một người lính nào!”
Ông Obama đã cảnh cáo quan chức Trung Quốc: Nếu quý quốc dám gây chiến tranh vớiPhilippines, Việt Nam, Nhật Bản, tôi chỉ cần nói ra 6 điều là Trung Quốc tan vỡ, không phải sử dụng đến dù chỉ một người lính.
1. Công bố tài khoản nước ngoài của quan chức Trung Quốc và cho đóng băng.
2. Công bố danh sách quan chức Trung Quốc có hộ chiếu Mỹ.
3. Công bố danh sách người nhà các quan chức cấp cao Trung Quốc định cư tại Mỹ.
4. Ra lệnh thanh tra biệt thự và tình nhân của quan chức Trung Quốc ở Los Angeles.
5. Đưa người nhà quan chức Trung Quốc đang sống tại Mỹ đến nhà tù nổi tiếng của Mỹ ởGuantanamo (Cuba).
6. Tiếp tế vũ khí cho công nhân thất nghiệp ở Trung Quốc (có lẽ chỉ cần áp dụng điều thứ 6 này là đủ). "....
Có thể những ai chưa nhận được những bản tin đại chúng “mật” (có thể ai đó phóng tác) tương tự như thế này (mà chỉ đủ thời gian đọc các bản tin nội bộ không thôi) thì quả là dễ dàng hoang mang thật. Còn chúng tôi khi đọc các bản tin trên mạng, chúng tôi đều phải chọn những nguồn tin đáng tin cậy, đứng đắn, và tự chủ phân tích khách quan, không dễ dàng tin ngay.
Cái điều chúng ta nên chú ý là: Trung Quốc đang cần dùng mọi phương sách theo Mưu lược Tôn tử để đảm bảo dẹp yên mâu thuẫn xung đột và giữ vững trật tự an toàn nội bộ, bằng cách dùng sức manh quân sự tập trung chủ động được đẩy thật cao cái “Đại cục” “nước lớn vĩ đại văn minh lâu đời” ra bên ngoài, TQ cần phải có vị trí xứng đáng trên thế giới, bằng cách đó làm cho toàn dân hy vọng, gạt bỏ hết mọi mâu thuẫn, xấu xa , tệ hại “tạm thời” trong nước . .Mặt khác, TQ có thể dùng mưu lược Tôn tử chiếm được hoàn tòan hay một nửa VN mà không cần chiến tranh, do đó Obama không có cớ vận dụng cái “đòn” chống chiến tranh như đã dự kiến và đã lộ ra. Đó là phương sách cao tay nhất của TQ, mà lãnh đạoVN bị thông tin một chiều nên quá lo lắng – như sai lầm hoảng hốt nhầm lẫn bị động “dơ tay hàng” không cần thiết vì chỉ theo những nguồn “tin mật” của TQ như trong cái thời ông Nguyễn văn Linh đang lãnh đạo, vì đã bị bịt mọi thông tin sự thật mà thôi
Ts.VD/Vietnam Institut of Development Studies (VIDS)/(VA News)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét