Sáng ngày 17-2-1979, tất cả hệ thống báo chí Việt Nam đồng loạt đưa tin về cuộc xâm lược ồ ạt của quân Trunug Quốc. Lòng người Việt Nam sôi lên sùng sục, gấp nhiều lần thời chiến tranh chống Mỹ.
Ngày 4-3-1979, Ban chấp hành Trung ương Đảng CS Việt Nam phát đi lời kêu gọi. Trong Lời kêu gọi có những đoạn vô cùng thống thiết:
“Từ ngày 17-2-1979 bọn cầm quyền phản động Trung Quốc đã huy động nhiều quân đoàn với 50 vạn quân, nhiều xe tăng và máy bay, ồ ạt đánh sang nước ta trên toàn tuyến tuyến biên giới, từ tỉnh Quảng Ninh đến tỉnh Lai Châu. Chúng đã bắn phá bừa bãi, cướp của, giết hại đồng bào ta, cả phụ nữ và trẻ em, gây nhiều tội ác rất dã man”.
“Hỡi đồng bào và chiến sỹ yêu quý!
Quân thù đang giày xéo non sông đất nước ta (…) Dân tộc VN ta phải ra sức chiến đấu để tự vệ. Cuộc kháng chiến chống bọn phản động Trung Quốc xâm lược đã diễn ra.
Toàn thể đồng bào các dân tộc anh em trong cả nước, các tôn giáo, các đảng phái, già trẻ gái trai, hãy phát huy truyền thống Diên Hồng, triệu người như một, nhất tề đứng lên bảo vệ Tổ quốc!”
“Đảng viên và đoàn viên TNCS có trách nhiệm và vinh dự đi hàng đầu trên mọi mặt trận sản xuất, chiến đấu, cả nước là một chiến trường. Bất cứ nơi nào trên đấn nước ta cũng là những Chi Lăng, Đống Đa; sông biển ta đều là Bạch Đằng, Hàm Tử”.
“Lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại luôn luôn cổ vũ nhân dân ta: Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do!
Toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đoàn kết một lòng, anh dũng tiến lên, quyết chiến và quyết thắng!
Bọn phản động Trung Quốc xâm lược nhất định thất bại!
Nhân dân Việt Nam nhất định thắng lợi!”
Nam SV các trường ĐH, CĐ, THCN đều viết đơn tình nguyện nhập ngũ. Những thanh niên nhập ngũ trước đó ba bốn tháng trở lên hầu như đều có mặt trên chiến trường biên giới. Và bao nhiêu người đã ngã xuống, trong đó có những người bạn của tôi.
Đến TC Ngôn ngữ (như ảnh kèm bài này), một tạp chí thuần học thuật, mà cũng đăng lời kêu gọi và bài viết chống Trung Cộng.
Nhưng hôm nay chúng tôi đi tưởng niệm những chiến sỹ và đồng bào đã ngã xuống thì đều bị ngăn cản. Không những ngăn cản, họ còn xuyên tạc, vu cáo, bôi nhọ: Nào là lợi dụng việc chống TQ để chống Đảng. Nào là phá hoại tình hữu nghị Việt Trung, kích động thù hằn dân tộc. Họ gọi những người nhắc đến cuộc chiến tranh vệ quốc và tưởng niệm những người đã hy sinh là “thế lực thù địch” hoặc nhẹ hơn thì cũng là “suy thoái chính trị, tư tưởng”. Trong khi giới cầm quyền Đảng CSTQ vẫn hằng ngày săn đuổi, bắn giết ngư dân Việt Nam, ngang nhiên vẽ bản đồ hình lưỡi bò chiếm hết biển của Việt Nam,… thì không hề bị coi là “thế lực thù địch”, trái lại còn được coi là người bạn “4 tốt” và “16 chữ vàng”.
Vậy thì Đảng hồi 1979 – 1989 đúng hay hôm nay đúng? Hai thái cực này là 180 độ. Nếu Đảng hồi đó đúng thì Đảng hôm nay sai. Và ngược lại nếu Đảng hôm nay đúng thì Đảng hồi đó sai. Và nếu vậy, ai bồi thường xương máu đồng bào và chiến sỹ đã hy sinh?
Ảnh 1,2,3: TC Ngôn ngữ, một tạp chí thuần học thuật, cũng đăng lời kêu gọi của BCH Trung ương Đảng.
Ảnh 4: Bài viết của GS. Hoàng Tuệ, Tổng biên tập TC ngôn ngữ, có nội dung như một lời kêu gọi giới ngôn ngữ học VN hãy chống Trung Cộng bằng hành động thiết thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét