Bộ bàn ghế hơn năm trăm triệu đồng |
Gió giữ không hết buổi
Mưa lớn chẳng trọn ngày.
Hỡi ai đang có quyền cao, chức trọng,tiền nhiều bạc lắm .Hãy coi đây là một sự thật cần lưu ý. Bà con ,anh em và họ hàng là máu mủ ,ruột thịt của tổ tiên,ông bà ,cha mẹ sinh ra .Không có tiền bạc nào mua nổi ,khi đang sống lúc vui cũng như buồn đều phải có mặt để san sẻ ,giúp đỡ lẫn nhau .Đó mới thật sự là anh em,họ hàng bạn hữu của nhau.
Chuyện vui đầu xuân
Thằng bạn mình vừa rồi đứa con gái lớn mới đi lấy chồng Tây.Một hôm nghe tin mẹ về quê thăm ông bà ngoại,sợ bố ở lại một mình buồn ,một buổi chiều hai vợ chồng về thăm bố .Vừa vào đến cửa con gái đã nũng nĩu : Bố có khỏe không? Nhớ con không? Bố gật đầu mỉm cười trìu mến,đang vui vẻ nghe tiếng thằng con rể vang lên "BƠ VƠ ĐA ĂN BUÔI TÔI CHƯA?". Vừa nghe ông bố vợ toát mồ hôi hột trợn tròn mắt quát lớn : Đồ ...Mất ...Dạy ,Đồ ...Vô...Hậu.
Tao đường đường là một giáo sư,tiến sỹ ,TWUV .Tổng biên tập một tờ báo lớn lại còn là đại biểu quốc hội mà mày giám bảo tao ăn buồi....mi.....à?
Thằng con rể tây mặt tái xanh tái ngắt , miệng như bị chuột rút cứng đơ. Dù đã hiểu tính bố ,vợ thằng tây mặt cũng biến sắc .Biết bố mình hiểu nhầm câu nói của chồng nên nhanh nhảu giải thích lại:
Kìa sao bố lại nóng tính vậy? Chồng con là người ngoại quốc nói và thể hiện tiếng Việt chưa giỏi nên bố hiểu nhầm cũng phải.Anh ấy Hỏi là:" BỐ VỢ ĐÃ ĂN BUỔI TỐI CHƯA?" sao bố còn nạt anh ấy. EXCUSE ME! ông bố ngưỡng ngùng nói nhỏ,thằng rể tây nhoẻn miệng cười ,đưa tay ra nắm chặt tay bố vợ là giáo sư tiến sỹ người Việt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét